Thứ Hai, 13 tháng 8, 2012

CHUYỆN KỂ LÚC VỀ GIÀ (Thanh Chung)


HAT - Cách nay mấy tháng, mình đọc lại cuốn sổ tay hồi học Chuyên ngữ, có bài thơ này hay hay, chép tay mà không biết tác giả là ai. Đăng lên blog của mình với tên tác giả là Sinh viên (hì hì, chắc chắn phải là Sinh viên sư phạm rồi, và là nữ sinh viên nữa kia, theo khẩu khí của bài thơ). Sau nhờ chị Nguyễn Phương Thảo, cũng từ lò Chuyên Ngữ ra, méc rằng tác giả là chị Lê Thị Thanh Chung, sinh viên K12-Pháp ĐHSPNNHN. Vậy nên mình xin "trả lại tên" cho bài thơ của chị Thanh Chung, đồng thời đăng lại nguyên bản của tác giả, có khác chút ít so với bài chép tay. Cảm ơn chị Thanh Chung, chị Phương Thảo.


CHUYỆN KỂ LÚC VỀ GIÀ

(Tặng các bạn sinh viên K12 Khoa Pháp - ĐHSPNN của tôi)

Mong chóng về già ngồi kể chuyện cùng nhau
Ôn lại cái thời chúng mình đang sống
Đời sinh viên vui - buồn - mơ mộng
Ai đã qua rồi chắc dễ gì quên


Mình sẽ quay về những năm tháng ấm êm
Mái lá nhà tranh - tám giường tầng - tám căn buồng hạnh phúc*
Những đôi "vợ chồng" yêu nhau như thật
Cũng ghen hờn bâng quơ


Sẽ kể về những tối làm thơ
Mỗi đứa một câu, mỗi người mỗi ý
Mẩu bánh mỳ nâng tâm hồn thi sĩ
Để cóc kêu ngơ ngác giữa vần


Mình cùng ôn lại những tháng năm
Cả bọn tuổi "hâm" mà phòng chẳng bao giờ có khách
Đêm thứ bảy nghêu ngao ngồi hát
Ngày tám tháng ba (8/3) mình lại tặng hoa mình


Đấy một thời chúng mình gọi bình minh
Là ánh nắng tám giờ chiếu xuyên qua vách
Thể dục sáng được coi như nét gạch
Nối liền hai giấc mơ


Con cháu sẽ nghe như chuyện thưở xa xưa
Cả bọn sáng nào cũng đồng thanh kêu đói
Trên thư viện nghe bụng gào dữ dội
Chút hành phi cũng gợi nhớ nhà


Dù thời gian năm tháng lùi xa
Chẳng thể quên những ngày ấy sức ăn như rồng cuốn
Bữa Souper một giờ đêm chưa muộn
Đơn vị đo bằng nồi bảy nồi ba


Thưở ấy mình sống cũng xa hoa
Mừng sinh nhật ăn toàn khoai với sắn
Một bữa cháo hành bàn năm bảy bận
Gạo ít, người đông - thêm nước lại đầy


Mình đã sống bằng "khối óc bàn tay"
Bao sự "hy sinh" kể sao cho hết
Từng tập thư tình "hiến thân" vào bếp
Cho gạo trong nồi "chuyển hóa" thành cơm


Mái tranh nghèo mưa nắng sớm hôm
Cũng "nghĩa tình" biến mình thành lửa khói
Mở một khoảng xanh cao vời vợi
Để đêm đêm mình ngắm sao trời


Thưở ấy cuộc đời đâu lặng lẽ trôi
Mình đã đi qua "một thời sôi động"
Nửa đêm còn cãi nhau về nhạc - thơ - nghệ thuật
Để phòng bên "nhắc nhở" đến thủng tường.


Ngày ấy cả phòng nghe nhạc Đặng Thái Sơn
Như đồng cảm với tâm hồn nghệ sỹ
Sột soạt suốt đêm chúng mình kéo nhị
Thương nhau thuốc "DEP" nối nhịp cầu **
.........

Mong chóng về già ngồi kể chuyện cùng nhau
Ôn lại cái thời chúng mình đang sống
Đời sinh viên vui - buồn - mơ mộng
Ai đã qua rồi chắc dễ gì quên



(Bài lấy từ facebook Chung Le  http://www.facebook.com/notes/chung-le/chuy%E1%BB%87n-k%E1%BB%83-l%C3%BAc-v%E1%BB%81-gi%C3%A0/10150182517940842 )