Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

Bài Thơ Về Hạnh Phúc

HAT - Lâu rồi, từ hồi học phổ thông, tôi đã đọc say mê "Bài thơ về hạnh phúc". Những vần thơ tràn đầy nhiệt huyết, hình ảnh người chiến sỹ đẹp lãng mạn ngay cả trong lửa đạn chiến tranh tàn khốc làm say mê những tâm hồn thanh niên sôi nổi của thế hệ chúng tôi. Rồi nhiều năm đã trôi qua trong sự bươn chải của cuộc sống cơm áo gạo tiền, tôi lại tình cờ đọc được câu chuyện nhà thơ Bùi Minh Quốc đã tìm thấy mộ vợ mình, nhà báo Dương Thị Xuân Quý, 37 năm sau khi bà hy sinh. Và tôi đọc lại "Bài thơ về hạnh phúc", với những cảm nhận của một người đã từng trải hơn trong cuộc sống, đã biết thế nào là mất mát, đã hiểu thế nào là nỗi đau. Hạnh phúc là gì? Ai cũng có lần tự hỏi, và nhiều khi cả cuộc đời cũng chưa đủ để tìm ra câu trả lời. Hạnh phúc là gì? Mỗi người có thể có một câu trả lời, mỗi thời có thể có một cách trả lời. Cuộc sống luôn đổi thay. Và tác giả "Bài thơ về Hạnh phúc" cũng đổi thay, để viết nên một "Bài thơ tháng Tám". Cũng như tôi, khi đọc lại bài thơ này, tôi không cặm cụi chép vào sổ tay như thời hoa phượng nữa, mà gõ lên blog để sẻ chia với bạn bè.

Bài Thơ Về Hạnh Phúc
Tác giả: Dương Hương Ly
(Tưởng nhớ XQ thân yêu)
I
Thôi em nằm lại
Với đất lành Duy Xuyên
Trên mồ em có mùa xuân ở mãi
Trời chiến trường vẫn một sắc xanh nguyên.
Trời chiến trưòng không một phút bình yên
Súng nổ gấp. Anh lên đường đuổi giặc
Lấy nỗi đau vô cùng làm sức mạnh vô biên
Bước truy kích đạp trăm rào gai sắc
Ôi mũi lê này hôm nay sao sáng quắc
Anh mất em như mất nửa cuộc đời
Nỗi đau anh không thể nói bằng lời
Một ngọn lửa thâm trầm âm ỉ cháy
Những viên đạn quân thù bắn em, trong lòng anh sâu xoáy
Anh bàng hoàng như ngỡ trái tim rơi
Như bỗng tắt vầng mặt trời hạnh phúc.
Nhưng em ạ, giây phút này chính lúc
Anh thấy lòng anh tỉnh táo lạ thường
Nhằm thẳng quân thù, mắt không giọt lệ vương
Anh nổ súng.
II
Hạnh phúc là gì? Bao lần ta lúng túng
Hỏi nhau hoài mà nghĩ mãi vẫn chưa ra
Cho đến ngày cất bước đi xa
Miền Nam gọi, hai chúng mình có mặt.
Nhớ chăng em, cái mùa mưa đói quay đói quắt
Mỗi bữa chia nhau nửa bát măng rừng
Em xanh gầy, gùi sắn nặng trên lưng
Môi tái ngắt, mái tóc mềm đẫm ướt
Bao giốc cao em cần cù đã vượt
Và mỗi lần ngồi nghỉ, em nhìn anh
Em nói tới tương lai tươi thắm ngọt lành
Em nói tới những điều em định viết
Giữa hai cơn đau em ngồi ghi chép
Con sông Giàng gầm réo miên man
Nước lũ về… Trang giấy nhỏ mưa chan
Em vẫn viết: lòng dạt dào cảm xúc.
Và em gọi đó là hạnh phúc…
Nhớ chăng em, ngày mở màn chiến dịch Đông Xuân
Em lên đường phơi phới bước chân
B.52 bom nghìn tấn dội
Kìa dáng em băng rừng bước vội
Vẫn nụ cười tươi tắn ấy trên môi.
Thôn 6 Bình Dương bãi cát sóng dồi
Nắng long lanh trong mắt người bám biển
Giặc mới lui càn khi em vừa đến
Bà mẹ già kể chuyện chặn xe tăng
Quanh những bờ dương bị giặc san bằng
Đã lại mở những chiến hào gai góc
Những em bé, dưới mưa bom, vẫn đi làm đi học
Những vồng khoai ruộng lúa vẫn xanh tràn
Trong một góc vườn cháy khét lửa Na-pan
Em sửng sốt gặp một nhành hoa cúc.
Và em gọi đó là hạnh phúc…
Như chồi biếc gặp mưa xuân, như chim én say trời
Em mải mê, đi giữa bao người
Xuyên Thọ, Xuyên Châu, Xuyên Hòa, Xuyên Phú…
Những mảnh đất anh hùng quyến rũ
Phút giây đầu đã ràng buộc đời em
Như tự lọt lòng từng biết mấy thân quen
Em nhỏ giao liên, mẹ hiền trụ bám
Cô du kích dịu dàng dũng cảm
Sông Thu Bồn hằng xao động tâm tư
Có tiếng hò như thực như hư
Em đã đến, tắm mình trong sóng nước
Sông kể em nghe chuyện đôi bờ thủa trước
Em mở mắt nhìn kinh ngạc những làng thôn
Và kêu lên khi được thấy cội nguồn
Mỗi sự tích trên đất này thắng Mỹ.
Em đã gặp bao anh hùng dũng sĩ
Đã cùng họ sẻ chia
Cọng rau lang bên miệng hố bom đìa
Phút căng thẳng khi vòng vây giặc siết
Nỗi thống khổ ngút ngàn không kể hết
Của một thời nô lệ đau thương
Em lớn lên bên họ can trường
Giữa bom gào đạn réo
Em đã thấy những tâm hồn tuyệt vời trong trẻo
Những con người như ánh sáng lung linh
Mỗi đêm ra đi giản dị hiến mình
Để làm nên buổi mai đầy nắng
Em bối rối, em sững sờ đứng lặng
Vẻ đẹp này em chưa biết đặt tên
Thức dậy bao điều mới mẻ trong em
Nơi ngọn bút nghe cuộc đời thôi thúc.
Và em gọi đó là hạnh phúc…
III
Em ra đi chẳng để lại gì
Ngoài ánh mắt cười lấp lánh sau hàng mi
Và anh biết khi bất thần trúng đạn
Em đã ra đi với mắt cười thanh thản
Bởi được góp mình làm ánh sáng ban mai
Bởi biết mình có mặt ở tương lai.
Anh sẽ sống đẹp những ngày em chưa kịp sống
Sẽ yêu trọn những gì em chưa kịp yêu
Em trong anh là mùa xuân náo động
Từ phút này càng rực rỡ bao nhiêu.
 
 
 
Bài Thơ Tháng Tám
Tác giả: Bùi Minh Quốc
Các anh – những người Tháng Tám
Các anh đâu rồi? Thấm mệt rồi chăng?
Các anh nghĩ gì sau nếp nhăn vầng trán
“Thế sự du du…” thật giả nhập nhằng!…
Có lẽ nào? Có lẽ nào? Lịch sử
Lại như con thò lò trong ván bài quỷ dữ
Máu nhân dân tuôn chảy đúc ngai vàng
Bạo chúa ngồi lem lẻm tụng nhân dân?
Ơi em gái Trường Sơn mười tám tuổi
Cùng đồng đội đêm nao truy điệu sống cho mình
Và cứ thế dấn thân vào lửa dội
Em nghĩ gì sau cặp mắt kiên trinh?
Em nghĩ tới tương lai tươi thắm ngọt lành?
Tương lai ấy bây giờ tôi sống dở
Quay mặt vào đâu cũng phải ghìm cơn mửa
Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi
Tôi bước đi trên đất nước nghẹn lời
Các anh đâu rồi
Những người Tháng Tám?
Chẳng nhẽ khoanh tay nhìn tấn trò bội phản
Dân tộc này bị vỡ nợ Tự Do?
Dân tộc từng sống chết chẳng so đo
Quyết không làm nô lệ
Sao hôm nay Người đành cam chịu thế
Mặc thân phận mình dưới ách tà gian
“Việt Nam bao năm ròng rên xiết lầm than…”
Câu hát cũ lòng tôi rỉ máu
Kìa em gái Trường Sơn hiện hồn về nhìn tôi đau đáu
Tháng tám ơi! Tháng Tám nước non mình
Tôi lại đi, lầm lũi cuộc hành trình
Chỉ có thế thôi! Thơ
Với cường quyền
Ðối mặt
Sống trong tôi là triệu người đã khuất
Ðang thét đòi món nợ: Tự Do!
(19-8-1994)

Năm mới năm me



Lâu nay mình bỏ bê blog, Trà Quán cỏ mọc đầy. Nhiều khi thấy có lỗi với bạn bè, nhưng cũng hy vọng mọi người thông cảm. Thứ nhất, do quá bận rộn công việc. Thứ hai, do blog khó vào vì bị chặn. Thứ ba, thời gian gần đây facebook mở cửa, nên giao lưu qua facebook hơi nhiều.

Có người bạn mình ví von rằng chăm blog như là viết tiểu thuyết, phải công phu, phải chỉn chu. Trong khi đó dùng facebook như viết truyện ngắn, hay ký sự ... nhiều khi chỉ cần post bức ảnh là có chủ đề để giao lưu, bàn tán, bình luận .... Cho nên khi nào cần sống gấp thì vào fb, mà muốn sống chậm lại thì dùng blog.

Ngẫm thấy cũng đúng quá đi. Nhưng không dứt khỏi cảm giác có lỗi với bạn bè. Bởi thế mình sẽ chịu khó chăm lo blog hơn trước.

Đầu năm mới 2013, xin chúc bè bạn xa gần có sức khỏe dồi dào, nhiều niềm vui, hạnh phúc và thành công!

Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

Bố tôi (2)

Tối qua gọi điện nói chuyện với bố. Ông đang ở quê. Hơn năm nay, ông bà tôi trong quê già yếu, mà ở quê neo người, con cháu cứ dần dần đi học đi làm ở xa hết, nên bố tôi thường xuyên về quê trông nom chăm sóc các cụ gần trăm tuổi. Mỗi tháng ông chỉ ra Hà Nội vài ngày thăm vợ con, các cháu, và họp chi bộ, rồi lại tất tả lên xe khách đi gần 300 km về quê.

- Vừa rồi bố có xem thời sự không?
- (im lặng) Thì mọi chuyện vẫn thế thôi mà.
Giọng ông có vẻ cam chịu, pha chút gì như băn khoăn, ngường ngượng.
- Thế đầu tháng tới bố có ra Hà Nội không?
- Có chứ.
Tôi biết là ông vẫn tham gia sinh hoạt chi bộ vào ngày mùng 3 hàng tháng, không bỏ một buổi nào. Tôi chỉ không hiểu ông thấy gì hay ho ở những buổi họp đó.
- Bố vẫn đi họp chi bộ à? Ngay cả khi đảng của bố bỏ qua, bao che cho những kẻ vi phạm kỷ luật đảng?
- Vừa rồi nghe nói họ định kỷ luật một đồng chí trong BCT, là ai thế hả con?
- Bố không biết thật sao?

Tôi sốc, giận sôi lên, vội chào bố rồi cúp máy.
Việc của đảng, bố là đảng viên, sao lại hỏi tôi? Mà đảng có giấu nhân dân những việc bê bối thì cứ giấu, nhưng sao lại giấu cả các đồng chí của mình? Dân ta bây giờ ai chẳng biết những kẻ mà ai cũng biết là ai đấy. Sao bố tôi lại không được biết! Một đảng viên gần 40 năm tuổi đảng như bố tôi, cả đời đi làm một công chức bình thường, khiêm nhường, trong sạch, đến lúc về hưu gia tài cũng chỉ có cái xe đạp cà tàng! Một đảng viên tuyệt đối tin tưởng vào lý tưởng đẹp đẽ của đảng, khi không phản biện được những lý lẽ của anh em tôi, thì vẫn khăng khăng: "Đảng sẽ nhận ra khuyết điểm! Đảng sẽ thay đổi!". Một người chưa bao giờ bỏ các buổi sinh hoạt đảng (con trai tôi sinh ngày 3 tháng 8, thường phải tổ chức sinh nhật sang ngày khác, nếu không ông nội sẽ vắng mặt vì bận họp chi bộ). Một người sẵn sàng mặc áo rách, nhưng chưa bao giờ chậm đóng đảng phí, chưa bao giờ đọc các thứ báo chí mà người ta gọi là "lề trái" và đảng cấm ông đọc. Một người không bao giờ từ chối các công việc chi bộ giao cho, từ đi phát báo, vận động bà con dân phố, cho đến tổ chức Trung thu cho các cháu thiếu nhi ... Một người như bố tôi phải có quyền được biết đích danh đồng chí nào của ông đã vi phạm kỷ luật của tổ chức, đã phản lại lòng tin của những đảng viên như ông, tuy không có chức quyền, nhưng tận tụy và trung thành với sự nghiệp của đảng. Thế mà bố tôi đã và sẽ không biết được sự thật nhớp nhúa đó.

Chẳng ai mong chờ gì ác quỷ bỗng dưng trở thành thiên thần, nhưng trong những ngày qua, hẳn nhiều người vẫn hy vọng vào hai chữ Liêm Sỉ. Niềm hy vọng cuối cùng của họ đã bị đánh cắp, bị chà đạp không thương tiếc. Lòng tin là cái thứ mất rồi không lấy lại được, như bát nước đã đổ đi.

Tôi không dám nói cho bố biết những điều tôi nghĩ, tôi biết, vì không muốn bố buồn và đau lòng. Bố đã già. Nhưng các con tôi sẽ phải biết tất cả, để chúng có thể tự lựa chọn cho mình cuộc sống mà chúng muốn, một cuộc sống tích cực và tốt đẹp hơn.

- Bố tôi (1)

Thứ Hai, 13 tháng 8, 2012

CHUYỆN KỂ LÚC VỀ GIÀ (Thanh Chung)


HAT - Cách nay mấy tháng, mình đọc lại cuốn sổ tay hồi học Chuyên ngữ, có bài thơ này hay hay, chép tay mà không biết tác giả là ai. Đăng lên blog của mình với tên tác giả là Sinh viên (hì hì, chắc chắn phải là Sinh viên sư phạm rồi, và là nữ sinh viên nữa kia, theo khẩu khí của bài thơ). Sau nhờ chị Nguyễn Phương Thảo, cũng từ lò Chuyên Ngữ ra, méc rằng tác giả là chị Lê Thị Thanh Chung, sinh viên K12-Pháp ĐHSPNNHN. Vậy nên mình xin "trả lại tên" cho bài thơ của chị Thanh Chung, đồng thời đăng lại nguyên bản của tác giả, có khác chút ít so với bài chép tay. Cảm ơn chị Thanh Chung, chị Phương Thảo.


CHUYỆN KỂ LÚC VỀ GIÀ

(Tặng các bạn sinh viên K12 Khoa Pháp - ĐHSPNN của tôi)

Mong chóng về già ngồi kể chuyện cùng nhau
Ôn lại cái thời chúng mình đang sống
Đời sinh viên vui - buồn - mơ mộng
Ai đã qua rồi chắc dễ gì quên


Mình sẽ quay về những năm tháng ấm êm
Mái lá nhà tranh - tám giường tầng - tám căn buồng hạnh phúc*
Những đôi "vợ chồng" yêu nhau như thật
Cũng ghen hờn bâng quơ


Sẽ kể về những tối làm thơ
Mỗi đứa một câu, mỗi người mỗi ý
Mẩu bánh mỳ nâng tâm hồn thi sĩ
Để cóc kêu ngơ ngác giữa vần


Mình cùng ôn lại những tháng năm
Cả bọn tuổi "hâm" mà phòng chẳng bao giờ có khách
Đêm thứ bảy nghêu ngao ngồi hát
Ngày tám tháng ba (8/3) mình lại tặng hoa mình


Đấy một thời chúng mình gọi bình minh
Là ánh nắng tám giờ chiếu xuyên qua vách
Thể dục sáng được coi như nét gạch
Nối liền hai giấc mơ


Con cháu sẽ nghe như chuyện thưở xa xưa
Cả bọn sáng nào cũng đồng thanh kêu đói
Trên thư viện nghe bụng gào dữ dội
Chút hành phi cũng gợi nhớ nhà


Dù thời gian năm tháng lùi xa
Chẳng thể quên những ngày ấy sức ăn như rồng cuốn
Bữa Souper một giờ đêm chưa muộn
Đơn vị đo bằng nồi bảy nồi ba


Thưở ấy mình sống cũng xa hoa
Mừng sinh nhật ăn toàn khoai với sắn
Một bữa cháo hành bàn năm bảy bận
Gạo ít, người đông - thêm nước lại đầy


Mình đã sống bằng "khối óc bàn tay"
Bao sự "hy sinh" kể sao cho hết
Từng tập thư tình "hiến thân" vào bếp
Cho gạo trong nồi "chuyển hóa" thành cơm


Mái tranh nghèo mưa nắng sớm hôm
Cũng "nghĩa tình" biến mình thành lửa khói
Mở một khoảng xanh cao vời vợi
Để đêm đêm mình ngắm sao trời


Thưở ấy cuộc đời đâu lặng lẽ trôi
Mình đã đi qua "một thời sôi động"
Nửa đêm còn cãi nhau về nhạc - thơ - nghệ thuật
Để phòng bên "nhắc nhở" đến thủng tường.


Ngày ấy cả phòng nghe nhạc Đặng Thái Sơn
Như đồng cảm với tâm hồn nghệ sỹ
Sột soạt suốt đêm chúng mình kéo nhị
Thương nhau thuốc "DEP" nối nhịp cầu **
.........

Mong chóng về già ngồi kể chuyện cùng nhau
Ôn lại cái thời chúng mình đang sống
Đời sinh viên vui - buồn - mơ mộng
Ai đã qua rồi chắc dễ gì quên



(Bài lấy từ facebook Chung Le  http://www.facebook.com/notes/chung-le/chuy%E1%BB%87n-k%E1%BB%83-l%C3%BAc-v%E1%BB%81-gi%C3%A0/10150182517940842 )