Bố mẹ mình quyết định đi Buôn Mê Thuột thăm bà cô mình bị ốm nặng, rồi tiện đường sang Gia Lai dự đám cưới đứa em họ bên nội, gọi bố mình là bác ruột.
Các cụ định đi tàu vào Nha Trang, ở đó mình cũng có bà cô ruột khác, rồi đi ô tô lên cao nguyên. Nhưng bà cô ấy đằng nào cũng đi cả gia đình lên Buôn Mê Thuột lẫn Gia Lai, tức là mọi người đều sẽ gặp nhau ở Tây nguyên, nên mình thuyết phục bố mẹ đi máy bay thẳng đến BMT: nhanh, đỡ mệt, mà lại mua được vé giá khá bèo - 1 triệu 200 ngàn một vé HAN-BMT một chiều, chỉ đắt hơn vé tàu chút xíu. Bố mẹ ưng liền, nhưng chỉ lăn tăn chưa đi máy bay bao giờ, không biết đi ra sao. Mình phải hứa sẽ đưa các cụ ra tận máy bay (nói vậy thôi chứ đến cửa an ninh là stop).
Tiếp theo là các bài thuyết trình từ A đến Z các điều cần biết khi đi máy bay, từ việc xếp hành lý, không mang theo các đồ vật bị cấm (kể cả kem đánh răng hi hi), cách check-in, qua cửa an ninh, những giấy tờ gì gì, ... cho đến trên máy bay gấp mở bàn ăn ra sao, túi nôn để ở đâu, ... sử dụng toilet thế nào. Nói vậy bởi nhớ lại hồi mình học tiếng Nga ở Thanh xuân chuẩn bị đi du học, người ta toàn dạy Ngoại ngữ với Đạo đức, mà chẳng ai chỉ bảo phải cầm dao cầm dĩa thế nào, hay xử sự thế nào trên máy bay. Thế cho nên mới có chuyện mấy bạn học sinh nhà ta, hôm qua còn đi cày, hôm nay lên máy bay đâu biết đóng mở cái cửa toilet thế nào, rồi người khác xông vào thấy anh chàng đang ngồi, mặt đỏ bừng bừng. Rồi hai cô cùng chui vào toilet một lúc, làm mấy anh Tây mắt tròn mắt dẹt tưởng lesbies. Rồi có anh đứng cả tiếng trong toilet vì không biết làm sao cho nước chảy ra để rửa tay. Tất nhiên đó là chuyện 25 năm trước, giờ dân ta cũng đã văn minh hơn nhiều rồi.
Thế là trưa qua gọi taxi đưa bố mẹ ra Nội Bài. Mẹ mình còn hay bị say xe, từ nhà đến sân bay đã xanh mặt. Đã thế lại phải đi bộ lẽo đẽo theo mình từ tầng 2 xuông tầng 1, vì điểm check-in của chặng HAN-BMT bị chuyển xuống tầng 1, sau đó lộn lại tầng 2 để vào phòng chờ. Ở chỗ kiểm tra an ninh thấy bố mẹ đứng mãi không đi, rồi thấy lục tung túi xách tìm gì đó, rồi thấy chạy ra đưa mình cái kéo gập loại để cắt móng tay dính ở chùm chìa khóa. Lúc bố mẹ bắt đầu lên máy bay mình mới về. Cũng hơi lo lắng vì đêm qua bão số 4 đổ bộ vào Miền Trung, chiều qua mấy chuyến bay Huế, Đà nẵng, Buôn Mê Thuột phải hủy. Đáng lẽ mình phải quyết đoán bỏ béng mấy cái vé đi, mua vé khác bay hôm sau cho lành. May quá máy bay cất cánh đúng giờ.
Canh chừng máy bay đã đến BMT, mình gọi điện thấy tò tí te. Gọi mấy lần không được. Lo thực sự. Rồi 2 tiếng sau mẹ gọi mới biết ở BMT mưa to quá, máy bay không hạ cánh được, phải bay vào Sài Gòn, ngồi phòng chuyển tiếp. Thương hai cụ đoạn trường long đong. Đành phải dặn cứ bình tĩnh, luôn đi theo đoàn. Nếu đói thì một người đứng với đoàn, một người ra phòng chờ mua đồ ăn. Điện thoại di động phải luôn túc trực, tránh lạc, vì Tân Sơn Nhất to và đông người thế. Rồi đến 18h thì cả đoàn được đưa về khách sạn nghỉ đêm. Có thể thở phào nhẹ nhõm. Thậm chí nếu là mình gặp cảnh này, mình còn thấy khoái là khác: tự dưng được đi chơi Sài Gòn một tối miễn phí, sẽ a lô mấy đứa bạn quen ra quán bia, hoặc nếu sớm sủa thì phi ra phòng trà Tiếng Tơ Đồng hoặc M&Tôi nghe nhạc cho đã. Nhưng các cụ già 70 tuổi không dám, và cũng không thích lang thang ra đường nơi thành phố lạ hoắc, thêm nữa về đêm trời mưa to.
Sáng nay nghe bố mình bảo người ta dẫn đi ăn, rồi chở ra sân bay. Khoảng 4 tiếng sau thì báo đã về đến nhà bà cô ở BMT. Lại thấy mẹ khoe bay máy bay khỏe re, không bị say như đi ô tô. Hôm nay ở BMT trời quang, còn ở Hà Nội cũng nắng đẹp rực rỡ.
Trút được gánh nặng trong lòng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét