Hồi còn là sinh viên ở Moscow, mình học cùng khóa với một nhóm 5 sinh viên Triều Tiên. Trước và sau họ rất lâu không có sinh viên Triều Tiên nào học ở trường mình.
Đối với con mắt người châu Âu thì người Việt nam, người Trung Quốc, hay Triều Tiên, Mông Cổ … đều giông giống như nhau.
Nhưng mấy sinh viên Triều Tiên này rất đặc biệt. Thứ nhất, họ sống khép kín, ít giao lưu với sinh viên các nước. Dù là ở trường, ở ký túc xá, ở nhà ăn tập thể … họ thường đi với nhau một nhóm riêng. Thứ hai, không biết ở nhà họ ăn mặc thế nào, chứ cứ hễ ra khỏi cửa là họ rất chỉnh tề, và giống hệt như nhau. Lúc nào cũng là bộ complet màu xanh tím than (nghe nói do Sứ Quán nước họ phát cho), cà vạt một kiểu thường trực, trên ngực áo lúc nào cũng đeo huy hiệu lãnh tụ Kim Nhật Thành, đi lại lúc nào người cũng thẳng đờ. Nhóm 5 sinh viên này học riêng một lớp. Chuyện này cũng bình thường vì ở trường ngoại ngữ, mỗi lớp chỉ có 5-7 sinh viên là cùng. Thậm chí có lớp chỉ 3-4 SV. Những môn chung mới học ở giảng đường lớn cho cả khóa.
Trong nhóm 5 người ấy thì có tay trưởng nhóm trông già hơn, mặt lúc nào cũng cau có, gườm gườm. Mấy cậu kia có vẻ sợ trưởng nhóm lắm. Có 2 cậu có vẻ hiền lành, gặp bọn mình còn hay chào hỏi, thỉnh thoảng có nói chuyện tí chút. Mấy tay còn lại kia thì như thầy tu, chẳng mấy khi chuyện trò giao du với SV nước khác.
Cuối tuần là ngày hội của Ký túc xá sinh viên. Tối thứ 7 nào cũng có disco ở hội trường. Nhảy nhót, nhạc nhẽo, la hét om sòm. Vui đến sáng. Có thể nói các bạn SV châu Phi và Mỹ La tinh là quậy vui nhất. SV Việt tuy không nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng tham gia các buổi dạ hội đó, chứ SV Triều Tiên là tuyệt nhiên không. Nghe mọi người kể là thứ bảy tuần nào họ cũng được mời lên Sứ Quán sinh hoạt, nghe nói chuyện hay học chính trị gì gì đó.
Ngay năm thứ nhất, tại KTX có một buổi giao lưu quốc tế gồm một số SV Liên Xô, Việt Nam và Triều Tiên và vài nước nữa. Đang lúc nói chuyện thân mật, tay SV Triều Tiên trưởng nhóm hỏi độp một câu: “Tại sao Việt Nam lại đem quân xâm lược Căm-pu-chia”. Mình ớ người, vì không ngờ mấy “đồng chí cùng phe” hỏi xỏ nhau như vậy. Chuyện quân đội Việt nam sang Căm-pu-chia để lịch sử sau này phán xét. Ở đây mình chẳng muốn bình luận. May sao lúc đó có một anh năm trên (anh P.X.H.A) đứng lên giải thích vấn đề khá đầy đủ, khúc triết. Chứ nói thật lúc đó mình cảm thấy vừa bực mình, vừa xấu hổ, hơn nữa trình tiếng Nga năm thứ nhất của mình quá lùn, có muốn cũng không nói ra được như thế.
Có lẽ lễ hội duy nhất mà nhóm SV Triều Tiên tham gia ở trường là buổi dạ hội cuối năm thứ 5, khi đó sắp nhận bằng tốt nghiệp. Họ gây ấn tượng mạnh bằng màn trình diễn Taekwondo khá siêu, ví dụ như tiết mục bịt mắt song phi đá bay hai cốc giấy đặt trên đầu hai người đứng hai bên.
Hôm nhận bằng tốt nghiệp xong, mình đi chơi lang thang ở gần metro, lại gặp một trong hai cậu Triều Tiên hiền. Cậu ta rủ mình vào bar uống rượu. Хорошо! Давай! Hai thằng gọi một chai cô-nhắc nhỏ, uống vo. Được dịp dốc bầu tâm sự, hai thằng kể cho nhau nghe về quê hương đất nước mình. Rồi một lúc, cậu bạn Triều Tiên mắt rớm rớm, nói:
- Ba ngày nữa chúng tớ về nước rồi. Tớ cho cậu địa chỉ. Cậu chịu khó viết thư cho tớ nhé! Cậu cứ kể những chuyện ở bên này, trên thế giới … Không cần bình luận gì, cứ kể thôi. Chắc chắn họ sẽ kiểm duyệt thư từ, thậm chí theo dõi tớ. Nhưng tớ muốn cho họ, cho người dân chúng tớ biết về thế giới bên ngoài nó như thế nào. Dân Triều Tiên bị bịt mắt, bịt tai, chẳng biết gì hết về thế giới xung quanh, cậu ạ.
Ra là vậy. Anh ta viết vào một mẩu giấy, về nhà mình ghi lại địa chỉ vào sổ tay. Nhưng rồi sau này làm thất lạc mất cuốn sổ ấy. Nếu bây giờ có giữ được địa chỉ, thì chưa chắc mình đã viết thư như ý anh bạn đó. Đơn giản là mình không muốn anh ta bị vào sổ đen của cơ quan an ninh, chỉ vì có người nước ngoài viết thư và kể cho anh ta những chuyện tưởng như vô thưởng vô phạt ở ngoài đất nước Triều Tiên.
Câu chuyện này là từ hơn 20 năm trước, khi đó ông Kim Nhật Thành còn lãnh đạo. Rồi ông Kim cha chết, ông Kim con nối ngôi. Ông Kim Chơng Il cũng vừa mới chết. "Ông" Kim cháu lại nối ngôi. Không biết anh bạn Triều Tiên của mình giờ làm gì, ở đâu trên đất nước Triều Tiên Dân Chủ Nhân Dân - Cha Truyền Con Nối này.
Hay quá, cuỗm về thôi.
Trả lờiXóaCám ơn nhiều!
Tưởng như một bài viết bình thường nhưng lại là của hiếm cậu ạ.
Trả lờiXóaVì ít người có dịp tiếp cận và biết cuộc sống, con người, tâm tư người dân ở đất nước Triều Tiên ấy nó ra sao.
@Thanhvd: thức khuya thế!
Trả lờiXóa@Lana: quả thực hiếm khi có dịp giao lưu với người Triều Tiên. Đến giờ mình vẫn giữ bức hình chụp với anh bạn ấy. Nhưng lại quên mất tên.
Trả lờiXóaBên Bọ Lập hôm qua có bài rất hay: "Vài hồi tưởng về Triều Tiên thời trẻ cuả bố tôi tại Liên Xô".
Khong hieu sao em cu thay TT giong minh cach day 40 nam ...he he...
Trả lờiXóa@Titi: Thì cùng là bánh từ một lò. Nhưng họ có những mặt phát triển hơn ta rất nhiều. Ví dụ trong điều kiện cô lập hoàn toàn với thế giới (duy nhất TQ quan hệ với họ) mà họ làm được lò phản ứng hạt nhân, tạo ra vũ khí nguyên tử, khiến phương Tây e sợ đôi phần. Tuy rằng cái đó đánh đổi bằng sự cơ cực bần hàn của dân chúng, nhưng cũng là một bước đột phá. Còn ở ta, do quản lý lỏng lẻo, nên tham ô, trộm cắp ... đến hộp sắt đựng chất phóng xạ trong kho của Viện Vật lý nguyên tử còn bị ăn trộm để bán đồng nát ???!!!
Trả lờiXóaSo that, khong biet dat nuoc ay se di ve dau, em thay co bai nay viet ve Bac Han rat chi tiet: http://cavenui.wordpress.com/2011/12/21/m%E1%BB%99t-tu%E1%BA%A7n-%E1%BB%9F-b%E1%BA%AFc-han-gaup/
Trả lờiXóaỪ mình cũng vừa đọc bài bên nhà Cavenui. Cộng với bài này, lờ mờ ra bức tranh cuộc sống của người dân Triều Tiên. Đúng là "Ta thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm dân Bắc Hàn" :((
Trả lờiXóa