(Thu Ngà - gửi HAT blog)
Bài này viết rồi mà tớ cứ hoãn tới hoãn lui việc gửi cho Tuấn đăng giùm trên HAT blog. Lúc đầu vì sát với thời gian lên Trường Độc Lập quá, còn sau này lại sợ Tuấn có nhiều việc ở cơ quan nên cứ ngại làm rối Tuấn thêm, lại hoãn lần nữa. Nhưng sau khi lên Thái Nguyên thăm lại Trường Độc Lập về thì việc này đã trở thành sự kiện ở gia đình tớ. Nhờ việc gặp Tuấn rồi xin được số điện thoại của bố Tuấn nên mẹ tớ thấy tớ là hồ hởi khoe: “Mẹ gọi điện cho ông Phúc rồi đấy…Ông bà ấy khỏe…Ở với cậu con trai thứ…”. Cụ cũng sống lại một thời tuổi trẻ của các cụ.
Cậu em trai tớ xa Thái Nguyên khi mới học lớp 4, nó không nhớ nhiều về trường Độc Lập nhưng rất quan tâm xem trường mình thế nào. Cái ao giặt giẻ lau bảng còn không? dãy lớp học vẫn như xưa chị nhỉ? Rồi khen bài của chị nó nhiều cảm xúc đọc thấy nhớ trường quá! Lớp chị hay thật đấy…Cô em út tớ thì có một cô bạn đồng nghiệp ngày xưa cũng ở Đồi Độc Lập gần nhà Vân Loe cũng có chung cảm xúc với chúng mình, nên rủ nhau vào trang blog của Tuấn, phục các anh chị “hoành tráng” quá, mời được các thầy cô giáo đến dự vào buổi họp mặt lần đầu như thế bọn em chẳng làm được đâu. Rồi xem ảnh trường mới…Chao ôi! Khen hết lời…Phục các anh chị ghê!... Nhưng chê chị Ngà không ăn ảnh, béo quá (thôi xin đừng có ai liên tưởng cắm cho tớ 1 cái gì nhé, tớ không thể thành voi được đâu!).
Còn con gái lớn của tớ thì kể lể: “mẹ cháu làm cho cháu tưởng đang học cùng lớp với mẹ”…Cô con gái út thì thỏ thẻ: “Mẹ về muộn thế. Con nhớ mẹ quá cơ!”. Câu sau nó hỏi luôn “Thầy Tuất có đến dự không mẹ?” - “Có chứ. Thầy còn rất thích ăn bánh ngọt con ạ”. Nó cười khanh khách. Hì hì. Tớ có cảm giác nó yêu quý thầy Tuất gần bằng tớ rồi đấy.
Hôm 20/11 vừa rồi nhận được nhiều tin nhắn chúc mừng của các bạn…Của Phúc, của Nga, Thu, Bình, Thái. Mình cảm động lắm! Cảm ơn các bạn. Các bạn chu đáo quá. Thế là mình lại quyết định nhờ Tuấn 1 lần nữa vậy. Không thể trì hoãn lại nữa vì MÌNH CÒN YÊU TRƯỜNG ĐỘC LẬP QUÁ CƠ!!!
|
Hoa sim (vn.myblog.yahoo.com) |
Hồi bé, hàng ngày chúng mình đi bộ đi học từ khu Phố Hương xinh đẹp đến trường, suốt một chặng đường dài đầy khám phá và kì thú (thế mà bố mẹ cứ hay mắng vì cái tội la cà đấy!).
Đầu tiên phải đi qua một đoạn hai bên đường toàn tre, ban ngày nắng không rọi được xuống lòng đường vì cành tre cứ đan vào nhau từ bên này đường sang bên kia đường. Chỗ này là đường rẽ vào nhà Bình “lác”. Ban ngày nó thật mát mẻ, nhưng tối đến nó tiềm ẩn nhiều thứ thật sợ…
Tiếp đến mình phải đi qua một cái cầu nhỏ, dưới cầu nước trong veo có rất nhiều rong đuôi chó mọc ở đó. Đó chính là hệ thống cấp nước cho các cánh đồng của địa phương, nước chảy suốt nên trông như một dòng suối nhỏ. Chỗ này hấp dẫn bọn mình lắm vì được ngắm lũ rong xanh và đẹp cực kì. Sau này lớn lên mình luôn vẫn có cảm tình với những cây rong mềm mại ấy. Dọc đường có rất nhiều thứ cây dại có quả mà bọn nhóc chúng mình có thể ăn được: cây lạc tiên quả chín vàng, cây tầm bóp quả chín đen (hay cây tầm bót tớ không chắc), lá cây cập kênh, cây lá dính để dính lên quần áo làm đồ chơi…và nhiều thứ lắm, trẻ con mà lại, còn hay khám phá nữa chứ.
Lên dốc 18 đoạn gần nhà Thanh “đen”, đoạn dốc này cao ra phết, và đầy ấn tượng. Nhà Thanh đen dưới chân dốc có hàng rào tre dầy đặc, đất nhà Thanh “đen” cũng rộng rãi, bố mẹ nhà cậu ấy căn cơ nên khuôn viên nhà cậu ấy đẹp lắm. Ven đường, còn có cây bìm bìm nở tím ngắt, lên đến đỉnh dốc là nhà Bằng “Đăng”, đẹp theo kiểu của người Hà Nội, giàn cây và vườn hoa điệu đàng xinh xắn.
Dọc đường, những ổ voi to tướng nằm cạnh liên tiếp, bọn mình còn thoải mái lội nước khi mùa mưa xuống mà không sợ nước ăn chân gì cả. Con đường ấy chẳng trải nhựa mà gập nghềnh lắm. Những cái ổ voi to ấy là do xe tải của Đoàn Mười đi lại nhiều mà tạo thành, mình nhớ chúng mình còn hay hát vè “con ơi muốn nên thân người. Thấy xe Đoàn Mười thì tránh cho xa”.
Đi một chút nữa là đến nhà Kiều Nga, nhà ngay mặt đường có hàng rào râm bụt nở hoa đỏ quanh năm, nhưng lá râm bụt lại lấm bụi đường. Vườn rau nhỏ nhà Nga, tớ chả nhớ trồng rau gì, chỉ nhớ hay được ăn chực cơm muối vừng thôi. Khu này đông đúc dân cư, vào trong ngõ là nhà Tuấn và Dũng. Khu này mình không thạo lắm, chỉ nhớ khi chưa xây cơ quan thì nó là một quả đồi trọc cằn cỗi, chỉ mọc đầy cây cỏ may.
Đi thằng từ nhà Nga đến trường đi qua một hồ cá to và đẹp, cả con đường dài chỗ này là chỗ mang hơi hướng thành thị vì nó đông dân cư và gần cơ quan nên được xây dựng đẹp và khang trang hơn. Rồi đến ngõ rẽ vào nhà Phúc, con đường này cũng xanh rì nhiều cây cối và tre. Ở nhà Phúc, có ba thứ hấp dẫn mình nhất đó là tủ sách truyện của ba chị em Phúc mà mỗi lần mình qua nhà cậu ấy vẫn hào phóng cho mình đọc thoải mái. Hai là khu vườn rộng và xanh tốt nhà cậu. Mình nhớ Thái Nguyên toàn xẻ đồi ra làm nhà thôi nên đất nhà mình cũng ở trên đỉnh đồi đất đỏ, đất cứng lắm, bổ cái cuốc chim xuống mà nó cứ muốn nảy lên thôi. Nhưng ở chỗ nhà Phúc đất màu mỡ lắm mềm xốp, cây cối mọc tốt lắm. Mình mê mải ngắm những cái mầm cây lá bỏng xếp hàng trên nách lá còn đọng sương đêm đẹp một cách lạ lùng, mình xin Phúc về ươm ở nhà mình nhưng nó chẳng đẹp như cây ở nhà cậu. Rồi cái giếng nhỏ của nhà cậu còn không? mình rất thích kéo nước lên giúp chị Hạnh rửa rau nấu cơm đấy. Trên miệng giếng bố cậu còn cẩn thận làm cả cái nắp nữa cơ.
Cổng khu cơ quan Công ty Xây Lắp nơi bố mẹ tớ làm việc đẹp ơi là đẹp hai bên đường phi lao xanh thẳng vút lên trời. Chỗ này cũng là chỗ bọn tớ nghỉ chân buổi trưa nắng khi đi học về, cả bọn ngồi xuống một cây cầu nhỏ ngắm nước chảy, thi thoảng thấy cả cá cờ đuổi nhau dưới nước hoặc nghếch mắt đọc bản tin trên bảng cơ quan xem họ viết gì nữa.
Đi thêm 1 đoạn là đến chợ Dốc Hanh, nơi đây đích thị là phố chợ rồi vì nó sầm uất hơn chỗ nhà tớ ở. Đi học về qua đây mất rất nhiều thời gian. Dãy hàng xén hấp dẫn cực kì với những thứ xanh đỏ, bọn con gái thích mê ly, cặp tóc này, cúc áo, kim chỉ này… Chỉ được ngắm thôi cũng thích chán. Đầu chợ ở gần trường là sạp báo của nhà Ngô Sĩ Tuấn, mẹ Sĩ Tuấn bán hàng bác ấy vừa khó tính vừa dễ tính. Bọn mình hay bám vào trước quầy của bác ấy để ngắm những thứ thích thú bên trong ngày ấy, những quyển lịch bỏ túi cũng đẹp ơi là đẹp. Những bưu ảnh là cả một niềm mơ ước rồi. Mình say sưa nhất là báo thiếu nhi với những truyện dài kì in trong đó, đọc lần này lại phải đọc số tiếp sau nữa. Chờ đợi báo mới ra là cả một sự chịu đựng lớn đối với mình. Ngày ấy hình như một tuần mới ra 1 số hay sao ý. Còn báo tết thì hay kinh khủng. Được đứng trước quầy báo cầm tờ báo của mình thì sướng không còn gì bằng. Còn sợ nhất là bác ấy bảo hết báo rồi cháu ạ. Bác ấy hay ăn trầu và cách bác ấy nhấm nước bọt để đếm tiền cũng ấn tượng cực kì luôn. Chợ Dốc Hanh cũng là một nơi đầy kỉ niệm với tuổi thơ mình và sạp báo của mẹ Sĩ Tuấn thì là một nơi không thể quên được vì nỗi khát khao được đọc của trẻ con trong một thời khó khăn ấy.
Bắt đầu vào con đường Đồi Độc Lập. Đường được giải đá răm nhỏ kéo đến tận trường mình. Đường vòng sát dưới chân đồi còn trên sườn đồi là những dãy nhà tập thể xây ôm vào các nấc bậc thang đồi. Đầu tiên phải đi qua nhà Mai và Liễu, sau đó đến dãy nhà Thảo và Hiền. Phía bên phải đường hình như chỉ là bãi đất trống.Con đường kéo dài đến 1 bếp ăn tập thể đông đúc nhộn nhịp. Trường mình đây rồi!
Con đường xưa tớ đi học bây giờ không còn giống trong kí ức của tớ nữa. Nó đang được xây dựng thành 1 khu phố mới, không thể nhận ra nhà Thanh, nhà Bằng, nhà Nga, cổng công ty nơi bố mẹ tớ đã từng làm việc. Tất cả là nhà cửa san sát nhau không thể thấy mương nước chảy, những ruộng lúa, những cái ao thả cá ven đường đâu cả… Hi vọng nó sẽ đẹp hơn miền kí ức của tớ về khu Gang Thép mình.
(Lê Thu Ngà)
(HAT) - Bài viết của Ngà chỉ là tả con đường đi học nhưng đầy cảm xúc. Tớ định viết một comment thật dài, nhưng Ngà cũng đã viết lời dẫn khá tỷ mỷ. Quả thực Ngà đã nhấm nháy gửi bài từ lâu, nhưng sau khi đi Thái Nguyên về, Ngà lại nói: "Có nên đăng bài mới không nhỉ, tớ tả con đường đi học, qua nhà Bằng và K.Nga, nhưng tớ thất vọng quá". Có thể Ngà thất vọng vì được chứng kiến con đường đang làm nham nhở, gồ ghề khó đi. Nhưng có lẽ đúng hơn là Ngà thất vọng vì không tìm lại được con đường giống như trong miền ký ức của thời đi học xa xôi. Làm sao tìm lại được con đường đó ngoài đời, sau ba chục năm, bởi cuộc sống là dòng chảy không ngừng. Ai có thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông? Tớ bảo Ngà: "Cậu phải tìm con đường xưa trong ký ức thôi. Con đường đang sửa bây giờ nham nhở, sau sẽ rất đẹp đấy. Nhưng dù xấu hay đẹp đến mấy thì cũng không phải, không đẹp bằng con đường cậu đã đi".
Cuối cùng thì Ngà cũng gửi bài. Tớ đọc và rất xúc động. Bởi đó cũng chính là con đường tớ đi học, nhà tớ gần trường hơn một chút. Những chi tiết, hình ảnh Ngà mô tả thật rõ nét, sinh động như thể tất cả mới xảy ra hôm qua thôi. Tớ đọc và thấy mình đang đội nắng đi bắt chuồn chuồn trên "quả đồi trọc cằn cỗi, chỉ mọc toàn cỏ may" đầu xóm Đồi O, khi ở đó còn chưa xây khu cơ quan Ngành đời sống Xây lắp, trước khi bố mẹ đi làm về lại cuống cuồng nhặt bông cỏ may găm đầy ống quần. Tớ sống lại những buổi đi cắt rau vừng cho heo, trên quả đồi (khi đó còn rất hoang vu) bên trong Công ty Xây lắp luyện kim, phía con đường sau này thành Đường Tròn, và tranh thủ rúc vào bụi tìm mấy quả lạc tiên hay quả sim quả mua chín, ăn vào tím hết cả môi. Cũng có lần sục phải tổ ong, bị ong đuổi chạy đứt dép. Tớ thấy mình đang ngồi bên cái cống ở gần cổng Xây lắp, trên con đường phi lao đó, thả chân xuống dòng nước chảy ào ào. Ở đấy đúng là có nhiều cá cờ, cá rô, nhưng thử bắt bao lần chẳng được con nào.
Những mảnh ký ức ấy tớ vẫn nhớ rõ. Chúng mình đều nhớ rõ. Đôi lần tớ định viết rồi lại thôi, bởi nó cứ tản mạn thế nào, chuội đi như những hòn cuội nhẵn thín tớ tha thẩn nhặt trong bãi cát! Nhưng Ngà đã xâu chuỗi những mảnh ký ức vụn đó bằng một sợi dây: đó là con đường đi học. Tớ lại liên tưởng đến những quả phi lao khô được tụi tớ nhặt, rồi xâu chuỗi lại bằng dây thép, mùa đông lạnh giá đem đốt lên để sưởi ấm bàn tay tê cóng, và hít hà hương nhựa thông cháy thơm nồng. Thấy mắt cay cay, chắc tại khói quả phi lao cháy đây mà!