Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

TRỞ LẠI TRƯỜNG XƯA

Đỗ Mạnh Hùng gửi HAT Blog

K13B Chuyên ngữ - 02.1985
Em có về thăm mái trường xưa,
Bằng lăng tím nắng ngày trở lại,
Cành hoa ấy cái ngày ta hái,
Tặng cho nhau cánh lá lẩn trong chiều...

Cánh phượng rơi vết dấu thời yêu,
Giờ gặp lại người quen là cánh gió,
Cửa sổ mở như thư trời để ngỏ,
Lòng ta xanh như đến vô chừng...


Cây ơi mau lớn nhé!
Ngày ấy em khó hiểu lạ thường,
Cứ e ấp như bông hồng chúm nụ,
Muôn cảnh sắc mở về lối cũ,
Tự dưng hờn vì gãy cánh hoa khô...

Xa mái trường đã mấy mùa thu,
Cầu vồng không thấy màu lạ nữa,
Buồn vui xen rét dài nắng lửa,
Cánh cổng trường đã mấy lần sơn...


Cổng trường Chuyên ngữ nay
Cánh lá rơi bất chợt lung liêng,
Như day dứt điều gì vời vợi,
Cái ngày xưa ta mơ mình trở lại,
Đứng trên bục cao nói chuyện phi thường.

Nay ta về đây hoa lắc rắc sân trường,
Gợi nhớ lại rất nhiều quá khứ,
Bao ngày đêm chỉ viết nhiều nhung nhớ,
Bỗng nhỏ nhoi trước tiếng trống tan trường.


Cô trò gặp lại sau 27 năm
Bạn bè xưa lập nghiệp khắp bốn phương
Mấy đứa sang sông từ nơi đất khách,
Nhớ thuở chụm đầu đọc chung cuốn sách
Lưu bút bạn bè, cóp nhặt mấy vần thơ?

Còn ít lắm thôi các thầy cô
Ở lại nơi đây chèo đò chuyến cuối,
Chiều bạng lạng những niềm đau khó nói,
Sợi tóc đang tự chuyển trên đầu...

Học sinh Chuyên ngữ nay
Về trường xưa bạn cũ còn đâu?
Chỉ có đàn em đón mình như khách lạ,
Ôi đệm cỏ giờ xao xác quá,
Nên đìu hiu khói bếp tỏa lan chiều...

Bao nhớ nhung đành gửi gió thân yêu,
Xin hôn nhẹ thân cây ta trồng đấy,
Em có nhớ bao mùa trăng dãi,
Tiếng hát khuya nghẹn giấc ngủ căn nhà...

Cây bàng: dấu vết duy nhất còn lại từ CN xưa
Có còn ai về thăm lại trường xưa,
Cũng như tôi giẫm chân vào bóng nắng,
Gió nghẹn nói như chuông hồn sâu lắng,
Có thấy chiều ... bỗng đứt tiếng ve kêu?

ĐMH (K13B-CN)

P/S: [HAT] - Bài này ĐMH viết từ 1991, lần về thăm CN khi học năm thứ 3 ĐHKTQD. Bài được đăng trong tập san kỷ niệm 40 năm CN (2009), nhưng dưới dạng tản văn. Khi post lên đây, HAT mạn phép ngắt câu và chia khổ thơ, còn từ ngữ vẫn giữ nguyên.

7 nhận xét:

  1. Đọc thơ bạn Hùng mà sao thấy ngậm ngùi quá. Đúng là dấu vết CN xưa chỉ sót lại cây bàng này.Chắc khu nhà UNICEF cũ đã bị thay bằng mấy ngôi nhà này. Chỉ còn CN xưa trong các bức ảnh may mắn được lưu giữ lại.
    HNV

    Trả lờiXóa
  2. Nhìn cây bàng thấy "thảm" quá, mà vắt cả óc ra tớ cũng chả tưởng tượng ra cây bàng này ở chỗ nào của sân trường cũ nữa.
    Thơ của Hùng đọc rất cảm động, thấy có rất nhiều cảm xúc giống của mình mỗi khi thăm lại trường xưa. Cám ơn Hùng và HAT nhé!
    BV

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nếu bức tường phía sau dãy Unicef (xưa cạnh ruộng, nay giáp mặt đường Trần Quốc Hoàn) và bức tường phía đầu hồi dãy Unicef (nay giáp đường Phạm Văn Đồng) không thay đổi vị trí so với hồi bọn mình học, thì cây bàng, cách mỗi bức tường khoảng 60-70m, có lẽ được trồng phía trước Phòng Giám hiệu CN, trên nền dãy nhà tranh bị cháy năm 1983. Bức tường phía PVD có vẻ xập xệ, có lẽ vẫn là tường thời xưa, bên ngoài tường vẫn còn khu mộ tổ dòng họ (trước nằm giữa ruộng dưa lê).

      Xóa
  3. Tôi đã đọc bài thơ của Hùng Khốt. Lần nào đọc cũng rất xúc động bởi những kỷ niệm ngày xưa cứ ùa về.
    Nếu tôi nhớ không nhầm, cây bàng duy nhất còn lại là cây bàng do k13 trồng(có thể là do k13b, tổ nào trồng cây này thì tôi không nhớ rõ, lớp b hồi đó có 4 tổ. Tôi còn nhớ hồi đó mình phải trồng cây ở đó thế là bọn con trai không còn sân để đá bóng. Bọn mình cũng được phân công tưới cây mỗi chiều. Cũng vì đã sơ ý bẻ một cành của một trong 04 cây hồi mới trồng mà suýt chút nữa tôi không được kết nạp Đoàn!
    Thực ra trở lại trường xưa tôi hơi buồn vì trường đã chuyển đi chỗ khác, dấu vết trường xưa đang mất dần, thay vào đó toàn nhà là nhà, cảnh vật lộn xộn, chỉ còn sót lại một cây bàng đơn côi, không biết bao giờ thì nó sẽ bị chặt nốt? Tôi cảm thấy chua xót, đã vài lần nhắc Hùng khốt phản ánh vấn đề này trong thơ, văn nhưng mãi vẫn chưa thấy gì.
    NQV (by email)

    Trả lờiXóa
  4. Khốt ơi, Bài thơ ông viết thật hay, nhưng ... hơi buồn(chứ không tếu như thơ PDHải!). Theo thiển ý cá nhân tôi, ông nên thêm một khổ thơ để giúp độc giả quay về với thực tại, như vậy sẽ đỡ ủy mỵ hơn. Mạo muội, ví như:
    Về thăm trường, không thể nán lại lâu
    Chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ
    Thời gian trôi nhanh, ta đâu uổng phí
    Dẫu kỷ niệm xưa nuôi ta lớn khôn
    hay:
    Kỷ niệm xưa như một bức tranh thêu...
    Nghe thổn thức tiếng trống trường vang gõ
    Các em nhỏ ùa ra như cơn gió
    Bỗng thấy mình trở lại những ngày thơ
    Bye/Trung

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trung ơi,
      Khổ thơ của cậu cũng hay nhưng chưa phản ánh được một sự thật rằng trường thì đã bị chuyển đi để mọi người chia đất làm nhà, còn "hàng cây xinh xinh chúng ta trồng" ngày xưa thì nay chỉ còn lại một cây...bàng duy nhất.
      Trở lại trường xưa khi về đem theo bao kỷ niêm... Về đến nhà rồi không biết cất những kỷ niệm đó ở đâu?
      Vinh

      Xóa
  5. Trung à!
    năm 1991, tôi học năm thứ 3 Đại học KTQD, khi trở về chuyên ngữ chơi, tôi thấy lạc lõng, 1 nỗi cô đơn khó nói....
    Tôi tìm về gốc phượng năm xưa, hồi đấy tổ 4 của tôi trồng phượng (có Liên khốt, Hà Bắc, Q. Giao, Long khẹc, Nga tròn chứng kiến).
    Và tôi dâng trào cảm xúc, rất là buồn, bạn bè còn không biết ở đâu.
    Thơ là phản ảnh tự nhiên cảm xúc của con người, cô Thủy rất thích bài này, Tuấn đã chuyển thể... Tôi sẽ chuyển nguyên bản cho ông.
    Không thể cho câu gì vào đó được, cảm ơn HAT (đã trao đổi nhiều về bài này), Vinh, P Lan và Trung đã chia sẻ và phản hồi.
    Thân mến!
    Hùng (by email)

    Trả lờiXóa