Hiển thị các bài đăng có nhãn Thái Nguyên. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thái Nguyên. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011

Rổ đây rồi!

(Thu Ngà - gửi HAT blog)


Rổ đây rồi! Đi kiếm rau lợn thôi Tuấn ơi!

(Bài này là nhờ Phúc đã động viên tớ viết)

Trong một lần nhắn tin cho tớ,Tuấn liệt kê các loại rau cậu ấy kiếm được về nhà nuôi lợn để thuyết phục tớ là Tuấn cũng có một tuổi thơ vất vả: “Rau vừng, bèo tấm, bèo Nhật bản, rong đuôi chó, rau lang (hái trộm)”… Cái cụm từ trong ngoặc đơn này đọc nghe thê thảm sao ý, tớ đành rủ cậu ấy đi một chuyến kiếm rau lợn vậy.Thú vui này chắc không phải ai cũng có… nhất là các bạn Đồi Độc Lập chắc sẽ thèm lắm cái sự vất vả của những đứa con đầu lòng như bọn tớ. Đã rất nhiều lần tớ nằm mơ thấy những thảm rau lợn non mơn mởn, rau vảy ốc, rau dừa mọc xanh ngút ngát sau cơn mưa, tớ đưa tay phải hái hái… tay trái dứt mê mải… đầy rổ… tỉnh dậy cứ tiếc mãi… ôi những giấc mơ tuổi thơ luôn xanh màu lá.

Tớ là một cô bé nhút nhát, cái gì cũng thấy sợ, đến nỗi mẹ tớ bực quá phải nhắc nhở sao con cái gì cũng sợ thế, cứ ngại khó ngại khổ sau này lớn lên lấy gì mà sống đươc! Cuộc sống không chiều lòng người tẹo nào: tớ đã phải cố gắng lắm rồi nhưng vẫn không hết sợ… Tớ sợ sâu, sợ cóc, sợ rắn, sợ tối tăm, sợ bùn lầy ẩm thấp, sợ vắng vẻ, sợ người lạ… Nhiều thứ sợ kinh khủng. Nhưng cuộc sống của một đứa nhóc hay sợ sệt ấy vẫn còn ối thứ hấp dẫn đáo để và có lẽ vì sợ quá nên nhiều khi lại làm tớ có ấn tượng lâu ghê cơ.
Ngày nhỏ nhà tớ có một dàn nho trồng trước sân nhà, quả của nó chỉ để cho bọn trẻ con ăn chơi, thi thoảng dùng để nấu canh chua thôi, cái chính là để bóng mát cho khoảng sân phía dưới. Lá nho xanh mát mắt, cũng đẹp, nhưng lũ sâu nho thì kinh chết đi được, con nào con nấy to bằng ngón tay người lớn luôn và béo núc ních ấy. Ai đã xem phim hoạt hình Mỹ “A Bug’s Life” kể về một con kiến, thì sẽ dễ hình dung ra con sâu béo có như trong phim ấy. Bọn này ở lá thì xanh ở cành thì nâu, và có một đường loang lổ bạc phếch giống hệt một cành cây nên rất khó bị phát hiện. Bọn bọ nẹt trên lá tre lại là nỗi kinh hoàng kèm theo đau đớn, ai không may động vào đám lông xanh biếc đẹp mắt ấy chắc chắn sẽ chịu đựng nỗi đau buốt thấu xương luôn. Bọn sâu róm ổi với màu sặc sỡ, lông xù xì gớm guốc ấy cũng là nỗi kinh hoàng cho bọn trẻ con, nếu không may trèo cây mà bị nó rơi vào cổ áo thì thôi rồi… Với màu sắc và thân hình như vậy nên chim chóc cũng ớn nó, đến mùa xuân nó cứ việc nảy nở đầy cây mà ăn lá non… Lạ nữa là có loại sâu keo trên cây chanh cây bưởi, loại sâu này xấu xí thôi nhưng khi giết nó lấy que chọc vào đầu nó, lập tức một mùi thơm ngọt cực kì tỏa ra. Tớ chưa thấy có hãng nước hoa nào sản xuất được mùi thơm đặc biệt như thế cả.

Tuy sợ nhiều thứ như vậy nhưng tớ vẫn là đứa con gái đảm đang của mẹ, giúp mẹ được ối việc đấy nhé. Đi kiếm rau lợn hàng ngày tớ cũng đảm nhiệm giống Tuấn, tớ có thể cạnh tranh với Tuấn về việc kể tên các loại rau lợn có mặt trên đất Gang Thép hồi ấy. Rau vừng, rau dừa, rau vảy ốc, rau rong đuôi chó, bèo tấm bèo tây, bèo cái, rau lang, rau dấp, thân cây chuối, khoai nước… Ngon nhất là nấu cám bằng rau lang non, rau vảy ốc, bèo tấm, khoai nước, nồi cám nấu lên sánh mượt như cháo ấy. Rau vừng có mùi thơm nhưng nóng lắm, rau dừa thì nhiều nhựa nên nồi cám cứ đen kịt lại. Nấu hai loại này bọn lợn ăn sẽ bị táo bón ngay, chỉ khi nào bọn nó lạnh bụng ăn rau này rất hiệu quả. Khi hết rau hay trời mưa gió, không đi kiếm rau được, đành phải ngả cây chuối già ra nấu cám cho lợn vậy. Chẳng có chất gì ngoài tí xơ, chỉ để cho bọn lợn khỏi đói thôi. Khi mưa xuống, bọn mình còn lọ mọ đi hái mộc nhĩ ở những cây gỗ mục. Tìm tòi để bắt ốc sên cho vào nồi cám, vỗ béo cho lũ lợn. Nồi cám hôm nào có dăm con ốc sên to bằng nắm tay thì thơm phức phải biết, cứ như món đặc sản trên bàn tiệc Châu Âu ấy chứ.

Tớ còn được mẹ tớ chọn là người chuyên thả lợn vào chuồng, vì nết chăm ăn và ngoan ngoãn nhu mì nữa chứ. Lợn tớ thả vào chuồng chỉ ăn và ngủ, ít kêu… Chứ thằng cu em tớ, có lần tớ vắng nhà nó được thả lợn vào chuồng thì con lợn ấy ngày phi ra khỏi chuồng vài lần, chuồng cao 1,2m mà nó cứ phi qua von vót như động viên vượt rào. Báo hại cả nhà đi tìm lợn suốt. Bọn tớ còn đặt tên cho lũ lợn nhà tớ nuôi nữa. Con Lưng gẫy là con lợn ỉ đen còi cọc mà bụng to tướng quét đất lệt xệt, nó đi ra máng để ăn cũng kéo lê cái bụng kêu xoèn xoẹt, ăn xong lại càng kêu xoẹt xoẹt để về chỗ nằm. Có con kêu tên là Bôm Bốp, không phải tớ thích tên tây đâu mà vì nó có nết ăn ngoan cực kì luôn, cứ đổ cám ra máng là nó xục cái mõm xuống ngoạm 1 mồm to đầy cám hất lên nhai chộp chộp chộp chộp cứ giòn tan như tiếng vỗ tay, hết miếng này đến miếng khác cho đến nhẵn chậu cám. Con tên Bướng là con lợn lai ngỗ ngược ghê, cám không ngon là nó không ăn đâu, xục cái mõm dài xuống máng thám thính, ngon thì nó ăn không là nó ủi lấy ủi để cám trong máng, rồi hất đổ cả máng đi một cách phũ phàng, chịu nhịn đói. Còn con Khoang lại là một con lợn ngoan mà tớ nhớ mãi, nó có những khoang đen trên lưng như con bê con, nết ăn ngoan ngoãn lại còn đi vệ sinh đúng chỗ, chẳng mấy khi hất đổ máng ăn của nó cả. Rồi con Híp, con Nhọn nữa, mỗi con một một tính một nết. Nhưng đều có chung một đặc điểm là được chiều chuộng ghê đi, vì mẹ tớ lo chúng nó bị ốm còn hơn cả lo chúng tớ ốm!!! Hì hì hì có lẽ vì chúng nó không biết nói thôi mà… Mà các cậu ạ, hình như bọn lợn ỉ ngoan và khôn hơn bọn lợn lai nuôi kiểu công nghiệp, nhưng bọn lợn lai được cái chóng lớn và nuôi thì kinh tế hơn thì phải. Mùa rét Thái Nguyên cũng nhớ đời luôn, gió bấc rít u ú ngoài vườn, quẳng cho lợn cái bao tải,ít rơm khô,hoặc lá chuối khô cho nó nằm, bọn lợn ỉ sẽ nằm im trong tải,chui xuống dưới rơm chỉ thò cái mũi ướt ra thở khìn khịt đợi đến giờ ăn, đi vệ sinh đúng chỗ nên rơm khô ráo ấm áp,chứ bọn lợn lai thì láo lếu lắm nào phá chuồng xé tải, rồi đái ị lung tung vào chỗ nằm nên bẩn thỉu rồi lại nằm vào chỗ lạnh kêu gào dữ dội vì lạnh và đói, đã thế chân dài nên rất hay phi ra khỏi chuồng …

Khi bọn nó bắt đầu nằng nặng, bố mẹ tớ gọi người đến cân bọn nó lên rồi trở đi luôn nhiều lần tớ phải trốn đi vì không muốn nghe bọn nó kêu thảm thiết … Rồi lại quay vòng khác. Mẹ tớ lại mua một em ỉn con bé tí bằng cái phích nằm ngơ ngác trong cái bao tải, rồi lại cho tớ thả vào chuồng … Nhờ vía tớ nó lại hiền lành và ngoan ngoãn không phi ra khỏi chuồng như ngựa vía … Mong nó lớn thật nhanh và không bị ốm tí gì (nói nhỏ nhé tớ có lần nuôi lợn góp với mẹ tớ được cả nửa chỉ vàng để dành lấy chồng đấy, đừng kể rộng rãi nhé tớ sợ mọi người lại cười cho đấy).

Ôi đầy rổ rau rồi đấy! Về thôi bạn ơi!

---------------------------
(HAT) Ngà voi gọi ời ời đi hái rau lợn cả tuần nay, mà tớ cứ làm biếng, lấy cớ bận việc cuối năm, rồi bận chuẩn bị cho vụ đi Tây Bắc. Thực ra chẳng phải bận gì lắm, chẳng qua tớ chợt hiểu trong chuyện kiếm rau lợn này Ngà voi hơn tớ mấy level. Hồi xưa ngày nào tớ cũng phải đi kiếm một rổ to rau lợn. Nhấn mạnh là "phải đi", bởi tuy tớ vẫn kiếm rau rất chăm chỉ, luôn "hoàn thành nhiệm vụ", nhưng tớ chẳng có chút hứng thú gì với việc này. Và tớ không còn nhớ rau vừng thì có mùi thơm, rau dừa nấu lên cám đen kịt ... như Ngà vẫn nhớ. Tớ cũng chẳng bao giờ đặt tên cho mấy chú lợn nhà tớ. Thậm chí nhiều lúc còn khó chịu vì việc nuôi chúng nó chiếm mất ối thời gian, những giờ quý báu mà tớ có thể đi đá bóng, chơi khăng với tụi bạn, hay đọc truyện ... Nhưng cũng phải thừa nhận là nhờ có mấy chú ỉn mà mỗi lần bố mẹ bán đi, anh em tớ lại có cơ hội có một manh áo hay cái quần mới. Thế cho nên hôm nay tớ không làm biếng nữa, đi kiếm rau lợn với Ngà voi đây. Chờ tớ với!

Thứ Năm, 22 tháng 12, 2011

Nhớ ngày 22.12.1979

(Minh Phúc gửi HAT blog)

Vào tháng 12 hàng năm thì trường nào cũng phát động thi đua "Học tập và noi theo tấm gương anh bộ đội Cụ Hồ" nhưng được trực tiếp đến thăm các anh bộ đội thì chắc ít nơi làm được. Thế mà chúng tôi đã từng đến thăm bộ đội ngày 22.12 và đó là một kỉ niệm thời HS mà tôi còn nhớ mãi.
Hồi đó sau chiến tranh biên giới vào hè năm 1979 có một đơn vị pháo về làm trận địa trên đồi C5 gần trường Độc Lập của chúng tôi. Hè đó khi tới trường chúng tôi lần đầu được nhìn các chú bộ đội gần đến thế khi các chú phaỉ mượn tạm các phòng học để ở.
Vào ngày 22.12 thì chúng tôi chính thức làm lễ kết nghĩa với đơn vị đó (và tình nghĩa đó vẫn còn cho đến ngày nay dù đơn vị đó đã chuyển về ở cùng đơn vị "mẹ" cách trường khoảng 4km.
Để chuẩn bị cho ngày đó chúng tôi đã được tập đội hình đội ngũ và chuẩn bị tư trang cẩn thận gồm: mũ cứng bộ đội, súng (bằng bẹ chuối hoặc nếu bạn nào cẩn thận thì làm súng gỗ cho oai) và một vòng lá nguỵ trang
Và sáng 22.12.1979 chúng tôi tập trung ở trường từ sáng sớm (không biết tôi nhớ có sai không chứ tập trung từ khi trời còn tối kia). Sau màn điểm danh, kiểm tra quân tư trang chúng tôi hành quân hàng một (vì phaỉ đi men theo bờ ruộng) sang trận địa pháo.
Sang đơn vị pháo đó chúng tôi được tham dự một chương trình ... khá " hoành tráng". có các màn diễn văn, văn nghệ của học sinh, bộ đội và giáo viên, tất nhiên không thể thiếu bài "Hành khúc ngày và đêm" của Phan Huỳnh Điểu với
"... Pháo anh trên đồi cao nã vào đầu giặc Mĩ
Bục giảng dưới hầm sâu em vẫn là dũng sĩ..."
đúng chủ đề quá đi rồi, mà giọng cô giáo trẻ mới về trường thì ... mê ly luôn.
Sau đó chúng tôi được đi tham quan trận địa pháo, các chú bộ đội cũng báo động ... như thật luôn cho chúng tôi xem. Quanh trận địa lúc đó các chú đã trồng được cả rau cả hoa ... Chương trình kéo dài cả mấy tiếng đồng hồ. Mà trẻ con thì chỉ khoái phần hát múa và đi thăm trận địa thôi, còn các bài "diễn văn", lễ kí kết ... nghe làm gì? Và ... kết quả , các bạn có biết không?
Lúc xuống dưới chân đồi, các lớp được lệnh tập trung. HS lúc đầu không hiểu tại sao về rồi mà còn phải tập trung. Nhưng...
Kiểm tra quân số:  Báo cáo: Đủ (đi đâu được chứ, cả quả đồi có mỗi một đường xuống)
Quân trang:.... Trời, chết tôi rồi...
Ai thiếu ... mũ ... đứng lên (không sao chỉ có vài đứa thôi mà)
Ai thiếu ... súng... đứng lên ... rào rào
A thiếu ... vòng nguỵ trang ... thôi thì ... đứng lên ... hết luôn (à, vẫn còn đâu một vài đứa được ... ngồi)
Bấy giờ thì... thầy Tuất (ông thầy nổi tiếng ... nói to và nghiêm khắc) mới ... cho một bài ... dài chẳng biết bao nhiêu nhưng cũng đủ cho một HS như tôi đủ ... tối tăm mặt mũi.
Giờ đứng trên cương vị người thày tôi mới thấy thực sự thương các thầy cô hôm ấy... Con dại cái mang mà!

Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

Xa và nhớ

Lưu Xuân Bình gửi HAT blog (tựa đề của Bình)
Tuấn à! Mạng trục trặc cả tháng nay, mãi hôm qua mới sửa được và mình mới ghé thăm blog của cậu. Mình đã xem được hết các ảnh của cậu đăng tải và đọc được hết các kí ức tuổi thơ của các các bạn. Hiểu được tấm lòng của các bạn nơi xa, hôm qua mình có viết bài thơ dành tặng các bạn, những người đang sinh sống nơi đất khách quê người. Hi vọng sau khi đoc xong bài thơ này, các bạn ở nơi xa như Tuấn, Ngà, Hà chày, Thảo béo, Kiều Nga, Liễu, Đào, Vân... và nhiều bạn khác nữa cảm thấy ấm áp hơn.


nỗi niềm người viễn xứ

(Tặng các bạn đang sinh hoạt và công tác
nơi đất khách quê người)
L.B

Xa quê, nhung nhớ quê hương.
Bâng khuâng trong dạ, vấn vương ngày ngày.
Nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ thầy,
Nhớ bạn thủa nhỏ vui vầy đùa nô.
Thời gian – Cái tuổi bé thơ,
Tình cha, nghĩa mẹ chăm lo đủ đầy.
Học hành hiểu biết từ đây.
Trưởng thành lên bởi tay thầy đắp vun.
Chia bùi sẻ ngọt sớm hôm
Là tình bè bạn khi còn hàn vi.
Bây giờ khôn lớn ra đi,
Ở nơi đất khách nghĩ suy mọi đường.
Cũng vì “tiền, áo, gạo, cơm”,
Bon chen cuộc sống, lo toan bộn bề.
Con tim luôn ấp ủ về
Quê hương, thầy, mẹ, bạn bè, anh em.
           
02/12/2011

Thứ Ba, 29 tháng 11, 2011

Thư cô Ngọc Diệp

 
(HAT) - Mấy bữa nay bận, lười check mail, tối qua mở hộp thư ra thấy bao nhiêu thư mới đến. Có thư này của Thảo béo -  "Bạn Tuấn có quà". Tò mò quá, mở ngay ra xem quà gì. Món quà làm mình hết sức bất ngờ và cảm động. Thảo viết thế này.

(Thảo) - Đến hôm nay chuyến đi trở về tuổi thơ của mình vẫn là đề tài nóng sốt trong gia đình mình - cả 2 bên nội ngoại. Tuần trước ông bà nội đi chơi Đà Lạt nên từ lúc mình đi Thái Nguyên về đến hôm qua mới sang thăm ông bà được. Mình không ngờ câu đầu tiên ông nội Xiu - Xíu hỏi mình là "Thế con ra họp lớp gặp thầy, gặp bạn  có vui không?". Thế là được dịp mình lại thao thao bất tuyệt... nào thầy Hải, thầy Tuất, nào trường lớp thế nào, Đồi Độc Lập ra sao.... Mình hứa sẽ mang quyển kỷ yếu cho ông bà đọc, ông bà vui lắm vì mình khoe trong quyển ấy có cả bài của anh Dũng :-).

Còn bên ngoại - mình để quyển kỷ yếu bên đó cả tuần cho ông bà đọc. Nhớ hình ảnh bà ngoại vừa đọc vừa phải gỡ kính ra lau nước mắt vì nhiều chỗ buồn cười quá. Thứ Bảy vừa rồi, cho bọn nhóc sang chơi, thấy bà ngoại thỏ thẻ "đọc xong mẹ cũng muốn viết cái gì đấy cho lớp chúng mày quá, nhưng nghĩ lại thấy đúng là bà già vô duyên, không đâu lại đòi xen vào...". Mình túm vội "mẹ viết đi, con gửi bài cho, mẹ nhớ viết đấy nhé, bọn con quí lắm đấy". Tối hôm qua bà gọi điện "xong rồi!". Sáng nay phải chạy vội sang lấy trước khi đi làm, vừa oánh máy lại xong để gửi Tuấn. Tuấn xem có được không nhé.


THƯ CÔ NGỌC DIỆP

Gi Hồ Anh Tuấn và các bạn lớp A khóa từ 1974-1981, Trường cấp I-II Độc Lập.

Cô là Diệp, mẹ của Hạnh Thảo và Mai Hiền (em Hiền học dưới các cháu 3 lớp).

Vừa qua Thảo được trở về gặp lại các bạn và các thầy cô, là người cũng từng được sống trên mảnh đất ấy, lòng cô cũng thấy xốn xang quá. Hôm nay cô muốn xin một vé phụ để được cùng đi trên con tàu trở về tuổi thơ với các cháu, mà sân ga cuối của chúng ta là trường Độc Lập, khu Gang Thép Thái Nguyên.

Cho cô ké vài dòng Tuấn nhé.

Thấm thoắt đã 30 năm kể từ ngày các cháu xa trường để lên học cấp III. Gia đình cô rời nơi ấy cũng đã hơn 27 năm.

Thời gian thật là diệu kỳ, khi từng ấy năm trời vạn vật và cuộc sống thì đổi thay không ngừng, mà những ký ức của chúng ta về những ngày thơ ấu vẫn không hề phai nhạt. Nghe Thảo kể lại chuyến đi vừa qua và được đọc những dòng trong quyển kỷ yếu của các cháu, trong cô đầy xúc cảm. Thật tuyệt vời là các cháu vẫn giữ lại cho mình những kỷ niệm thời ấu thơ tươi đẹp, không quên những gì các thầy cô đã dạy dỗ. Bởi vì quãng đời đó các cháu đã được đặt một nền tảng kiến thức cơ bản đầu tiên, một nhân cách đã được định hình cho tương lai. Không quên – tức là ta đã biết ơn, biết ơn những người đã dạy dỗ mình, biết ơn mảnh đất đã nuôi dưỡng mình.

1974-1981 nằm trong quãng thời gian đất nước ta mới thống nhất, cuộc sống còn muôn vàn khó khăn, thiếu thốn. Các cháu đã cùng cha mẹ mình vui vẻ vượt qua tất cả để học tập tốt. Cô nhớ có lần đi làm về, thấy Thảo mặt hớn hở khoe: “Hôm nay con xếp hàng mua được đậu mẹ ạ.” Ôi chao, chỉ vài bìa đậu mua được mà mẹ con sung sướng thế! Các cháu cũng đều thế  cả thôi, phụ giúp cha mẹ từ những việc nhỏ để cho cuộc sống đỡ chật vật.

Nhà cô ở dãy 314, ngay sát con đường vào trường. Cô nhớ những lúc học sinh tới trường và nhất là những lúc tan trường mỗi ngày, như một đàn chim lao xao, ríu rít đi ngang qua nhà cô. Hình ảnh thanh bình tuyệt đẹp đó, dù là thế hệ nào, người ta cũng không bao giờ quên được. Cô cũng muốn một lần được về thăm lại nơi ấy, thăm lại một quãng đời của thế hệ cô và tuổi thơ của Thảo, Hiền và các cháu – về để một lần được nói lời cảm ơn các thầy cô đã dạy dỗ, yêu thương các cháu và cho các cháu những ký ức đẹp đẽ, cám ơn mảnh đất đã dung dưỡng mình.

Thôi, cô dừng đây. Viết dài các cháu lại ngại đọc những lời già cỗi. Trước khi kết thúc, cô chợt nhớ 2 câu thơ của nhà thơ Chế Lan Viên mà cô rất thích:

                                               Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở
                                         Khi ta đi, đất bỗng hóa tâm hồn!

Vì hình dung mình cũng được trở về như các cháu, cô mạn phép nhà thơ nối tiếp bằng 2 câu thơ sau:
                                            Khi ta về tuổi đã hoàng hôn
                                   Nhưng đất vẫn nặng lòng thương nhớ.

Chúc tất  cả các cháu thành công và hạnh phúc.

Tuấn cho cô hỏi thăm mẹ Nhi nhé.
                                                                                          (Nguyễn Ngọc Diệp)

 Cô nhờ Thảo gửi tới Tuấn.

Thứ Ba, 22 tháng 11, 2011

Con đường đến trường

(Thu Ngà - gửi HAT blog)
  
Bài này viết rồi mà tớ cứ hoãn tới hoãn lui việc gửi cho Tuấn đăng giùm trên HAT blog. Lúc đầu vì sát với thời gian lên Trường Độc Lập quá, còn sau này lại sợ Tuấn có nhiều việc ở cơ quan nên cứ ngại làm rối Tuấn thêm, lại hoãn lần nữa. Nhưng sau khi lên Thái Nguyên thăm lại Trường Độc Lập về thì việc này đã trở thành sự kiện ở gia đình tớ. Nhờ việc gặp Tuấn rồi xin được số điện thoại của bố Tuấn nên mẹ tớ thấy tớ là hồ hởi khoe: “Mẹ gọi điện cho ông Phúc rồi đấy…Ông bà ấy khỏe…Ở với cậu con trai thứ…”. Cụ cũng sống lại một thời tuổi trẻ của các cụ. 
Cậu em trai tớ xa Thái Nguyên khi mới học lớp 4, nó không nhớ nhiều về trường Độc Lập nhưng rất quan tâm xem trường mình thế nào. Cái ao giặt giẻ lau bảng còn không? dãy lớp học vẫn như xưa chị nhỉ? Rồi khen bài của chị nó nhiều cảm xúc đọc thấy nhớ trường quá! Lớp chị hay thật đấy…Cô em út tớ thì có một cô bạn đồng nghiệp ngày xưa cũng ở Đồi Độc Lập gần nhà Vân Loe cũng có chung cảm xúc với chúng mình, nên rủ nhau vào trang blog của Tuấn, phục các anh chị “hoành tráng” quá, mời được các thầy cô giáo đến dự vào buổi họp mặt lần đầu như thế bọn em chẳng làm được đâu. Rồi xem ảnh trường mới…Chao ôi! Khen hết lời…Phục các anh chị ghê!... Nhưng chê chị Ngà không ăn ảnh, béo quá (thôi xin đừng có ai liên tưởng cắm cho tớ 1 cái gì nhé, tớ không thể thành voi được đâu!). 
Còn con gái lớn của tớ thì kể lể: “mẹ cháu làm cho cháu tưởng đang học cùng lớp với mẹ”…Cô con gái út thì thỏ thẻ: “Mẹ về muộn thế. Con nhớ mẹ quá cơ!”. Câu sau nó hỏi luôn “Thầy Tuất có đến dự không mẹ?” - “Có chứ. Thầy còn rất thích ăn bánh ngọt con ạ”. Nó cười khanh khách. Hì hì. Tớ có cảm giác nó yêu quý thầy Tuất gần bằng tớ rồi đấy.

Hôm 20/11 vừa rồi nhận được nhiều tin nhắn chúc mừng của các bạn…Của Phúc, của Nga, Thu, Bình, Thái. Mình cảm động lắm! Cảm ơn các bạn. Các bạn chu đáo quá. Thế là mình lại quyết định nhờ Tuấn 1 lần nữa vậy. Không thể trì hoãn lại nữa vì MÌNH CÒN YÊU TRƯỜNG ĐỘC LẬP QUÁ CƠ!!!


Hoa sim (vn.myblog.yahoo.com)
Hồi bé, hàng ngày chúng mình đi bộ đi học từ khu Phố Hương xinh đẹp đến trường, suốt một chặng đường dài đầy khám phá và kì thú (thế mà bố mẹ cứ hay mắng vì cái tội la cà đấy!). 

Đầu tiên phải đi qua một đoạn hai bên đường toàn tre, ban ngày nắng không rọi được xuống lòng đường vì cành tre cứ đan vào nhau từ bên này đường sang bên kia đường. Chỗ này là đường rẽ vào nhà Bình “lác”. Ban ngày nó thật mát mẻ, nhưng tối đến nó tiềm ẩn nhiều thứ thật sợ… 

Tiếp đến mình phải đi qua một cái cầu nhỏ, dưới cầu nước trong veo có rất nhiều rong đuôi chó mọc ở đó. Đó chính là hệ thống cấp nước cho các cánh đồng của địa phương, nước chảy suốt nên trông như một dòng suối nhỏ. Chỗ này hấp dẫn bọn mình lắm vì được ngắm lũ rong xanh và đẹp cực kì. Sau này lớn lên mình luôn vẫn có cảm tình với những cây rong mềm mại ấy. Dọc đường có rất nhiều thứ cây dại có quả mà bọn nhóc chúng mình có thể ăn được: cây lạc tiên quả chín vàng, cây tầm bóp quả chín đen (hay cây tầm bót tớ không chắc), lá cây cập kênh, cây lá dính để dính lên quần áo làm đồ chơi…và nhiều thứ lắm, trẻ con mà lại, còn hay khám phá nữa chứ. 

Lên dốc 18 đoạn gần nhà Thanh “đen”, đoạn dốc này cao ra phết, và đầy ấn tượng. Nhà Thanh đen dưới chân dốc có hàng rào tre dầy đặc, đất nhà Thanh “đen” cũng rộng rãi, bố mẹ nhà cậu ấy căn cơ nên khuôn viên nhà cậu ấy đẹp lắm. Ven đường, còn có cây bìm bìm nở tím ngắt, lên đến đỉnh dốc là nhà Bằng “Đăng”, đẹp theo kiểu của người Hà Nội, giàn cây và vườn hoa điệu đàng xinh xắn. 

Dọc đường, những ổ voi to tướng nằm cạnh liên tiếp, bọn mình còn thoải mái lội nước khi mùa mưa xuống mà không sợ nước ăn chân gì cả. Con đường ấy chẳng trải nhựa mà gập nghềnh lắm. Những cái ổ voi to ấy là do xe tải của Đoàn Mười đi lại nhiều mà tạo thành, mình nhớ chúng mình còn hay hát vè “con ơi muốn nên thân người. Thấy xe Đoàn Mười thì tránh cho xa”. 

Đi một chút nữa là đến nhà Kiều Nga, nhà ngay mặt đường có hàng rào râm bụt nở hoa đỏ quanh năm, nhưng lá râm bụt lại lấm bụi đường. Vườn rau nhỏ nhà Nga, tớ chả nhớ trồng rau gì, chỉ nhớ hay được ăn chực cơm muối vừng thôi. Khu này đông đúc dân cư, vào trong ngõ là nhà Tuấn và Dũng. Khu này  mình không thạo lắm, chỉ nhớ khi chưa xây cơ quan thì nó là một quả đồi trọc cằn cỗi, chỉ mọc đầy cây cỏ may. 

Đi thằng từ nhà Nga đến trường đi qua một hồ cá to và đẹp, cả con đường dài chỗ này là chỗ mang hơi hướng thành thị vì nó đông dân cư và gần cơ quan nên được xây dựng đẹp và khang trang hơn. Rồi đến ngõ rẽ vào nhà Phúc, con đường này cũng xanh rì nhiều cây cối và tre. Ở nhà Phúc, có ba thứ hấp dẫn mình nhất đó là tủ sách truyện của ba chị em Phúc mà mỗi lần mình qua nhà cậu ấy vẫn hào phóng cho  mình đọc thoải mái. Hai là khu vườn rộng và xanh tốt nhà cậu. Mình nhớ Thái Nguyên toàn xẻ đồi ra làm nhà thôi nên đất nhà mình cũng ở trên đỉnh đồi đất đỏ, đất cứng lắm, bổ cái cuốc chim xuống mà nó cứ muốn nảy lên thôi. Nhưng ở chỗ nhà Phúc đất màu mỡ lắm mềm xốp, cây cối mọc tốt lắm. Mình mê mải ngắm những cái mầm cây lá bỏng xếp hàng trên nách lá còn đọng sương đêm đẹp một cách lạ lùng, mình xin Phúc về ươm ở nhà mình nhưng nó chẳng đẹp như cây ở nhà cậu. Rồi cái giếng nhỏ của nhà cậu còn không? mình rất thích kéo nước lên giúp chị Hạnh rửa rau nấu cơm đấy. Trên miệng giếng bố cậu còn cẩn thận làm cả cái nắp nữa cơ.

Cổng khu cơ quan Công ty Xây Lắp nơi bố mẹ tớ làm việc đẹp ơi là đẹp hai bên đường phi lao xanh thẳng vút lên trời. Chỗ này cũng là chỗ bọn tớ nghỉ chân buổi trưa nắng khi đi học về, cả bọn ngồi xuống một cây cầu nhỏ ngắm nước chảy, thi thoảng thấy cả cá cờ đuổi nhau dưới nước hoặc nghếch mắt đọc bản tin trên bảng cơ quan xem họ viết gì nữa. 

Đi thêm 1 đoạn là đến chợ Dốc Hanh, nơi đây đích thị là phố chợ rồi vì nó sầm uất hơn chỗ nhà tớ ở. Đi học về qua đây mất rất nhiều thời gian. Dãy hàng xén hấp dẫn cực kì với những thứ xanh đỏ, bọn con gái thích mê ly, cặp tóc này, cúc áo, kim chỉ này… Chỉ được ngắm thôi cũng thích chán. Đầu chợ ở gần trường là sạp báo của nhà Ngô Sĩ Tuấn, mẹ Sĩ Tuấn bán hàng bác ấy vừa khó tính vừa dễ tính. Bọn mình hay bám vào trước quầy của bác ấy để ngắm những thứ thích thú bên trong ngày ấy, những quyển lịch bỏ túi cũng đẹp ơi là đẹp. Những bưu ảnh là cả một niềm mơ ước rồi. Mình say sưa nhất là báo thiếu nhi với những truyện dài kì in trong đó, đọc lần này lại phải đọc số tiếp sau nữa. Chờ đợi báo mới ra là cả một sự chịu đựng lớn đối với mình. Ngày ấy hình như một tuần mới ra 1 số hay sao ý. Còn báo tết thì hay kinh khủng. Được đứng trước quầy báo cầm tờ báo của mình thì sướng không còn gì bằng. Còn sợ nhất là bác ấy bảo hết báo rồi cháu ạ. Bác ấy hay ăn trầu và cách bác ấy nhấm nước bọt để đếm tiền cũng ấn tượng cực kì luôn. Chợ Dốc Hanh cũng là một nơi đầy kỉ niệm với tuổi thơ mình và sạp báo của mẹ Sĩ Tuấn thì là một nơi không thể quên được vì nỗi khát khao được đọc của trẻ con trong một thời khó khăn ấy.

Bắt đầu vào con đường Đồi Độc Lập. Đường được giải đá răm nhỏ kéo đến tận trường mình. Đường vòng sát dưới chân đồi còn trên sườn đồi là những dãy nhà tập thể xây ôm vào các nấc bậc thang đồi. Đầu tiên phải đi qua nhà Mai và Liễu, sau đó đến dãy nhà Thảo và Hiền. Phía bên phải đường hình như chỉ là bãi đất trống.Con đường kéo dài đến 1 bếp ăn tập thể đông đúc nhộn nhịp. Trường mình đây rồi!

Con đường xưa tớ đi học bây giờ không còn giống trong kí ức của tớ nữa. Nó đang được xây dựng thành 1 khu phố mới, không thể nhận ra nhà Thanh, nhà Bằng, nhà Nga, cổng công ty nơi bố mẹ tớ đã từng làm việc. Tất cả là nhà cửa san sát nhau không thể thấy mương nước chảy, những ruộng lúa, những cái ao thả cá ven đường đâu cả… Hi vọng nó sẽ đẹp hơn miền kí ức của tớ về khu Gang Thép mình.

(Lê Thu Ngà)


(HAT) - Bài viết của Ngà chỉ là tả con đường đi học nhưng đầy cảm xúc. Tớ định viết một comment thật dài, nhưng Ngà cũng đã viết lời dẫn khá tỷ mỷ. Quả thực Ngà đã nhấm nháy gửi bài từ lâu, nhưng sau khi đi Thái Nguyên về, Ngà lại nói: "Có nên đăng bài mới không nhỉ, tớ tả con đường đi học, qua nhà Bằng và K.Nga, nhưng tớ thất vọng quá". Có thể Ngà thất vọng vì được chứng kiến con đường đang làm nham nhở, gồ ghề khó đi. Nhưng có lẽ đúng hơn là Ngà thất vọng vì không tìm lại được con đường giống như trong miền ký ức của thời đi học xa xôi. Làm sao tìm lại được con đường đó ngoài đời, sau ba chục năm, bởi cuộc sống là dòng chảy không ngừng. Ai có thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông? Tớ bảo Ngà: "Cậu phải tìm con đường xưa trong ký ức thôi. Con đường đang sửa bây giờ nham nhở, sau sẽ rất đẹp đấy. Nhưng dù xấu hay đẹp đến mấy thì cũng không phải, không đẹp bằng con đường cậu đã đi".

Cuối cùng thì Ngà cũng gửi bài. Tớ đọc và rất xúc động. Bởi đó cũng chính là con đường tớ đi học, nhà tớ gần trường hơn một chút. Những chi tiết, hình ảnh Ngà mô tả thật rõ nét, sinh động như thể tất cả mới xảy ra hôm qua thôi. Tớ đọc và thấy mình đang đội nắng đi bắt chuồn chuồn trên "quả đồi trọc cằn cỗi, chỉ mọc toàn cỏ may" đầu xóm Đồi O, khi ở đó còn chưa xây khu cơ quan Ngành đời sống Xây lắp, trước khi bố mẹ đi làm về lại cuống cuồng nhặt bông cỏ may găm đầy ống quần. Tớ sống lại những buổi đi cắt rau vừng cho heo, trên quả đồi (khi đó còn rất hoang vu) bên trong Công ty Xây lắp luyện kim, phía con đường sau này thành Đường Tròn, và tranh thủ rúc vào bụi tìm mấy quả lạc tiên hay quả sim quả mua chín, ăn vào tím hết cả môi. Cũng có lần sục phải tổ ong, bị ong đuổi chạy đứt dép. Tớ thấy mình đang ngồi bên cái cống ở gần cổng Xây lắp, trên con đường phi lao đó, thả chân xuống dòng nước chảy ào ào. Ở đấy đúng là có nhiều cá cờ, cá rô, nhưng thử bắt bao lần chẳng được con nào.

Những mảnh ký ức ấy tớ vẫn nhớ rõ. Chúng mình đều nhớ rõ. Đôi lần tớ định viết rồi lại thôi, bởi nó cứ tản mạn thế nào, chuội đi như những hòn cuội nhẵn thín tớ tha thẩn nhặt trong bãi cát! Nhưng Ngà đã xâu chuỗi những mảnh ký ức vụn đó bằng một sợi dây: đó là con đường đi học. Tớ lại liên tưởng đến những quả phi lao khô được tụi tớ nhặt, rồi xâu chuỗi lại bằng dây thép, mùa đông lạnh giá đem đốt lên để sưởi ấm bàn tay tê cóng, và hít hà hương nhựa thông cháy thơm nồng. Thấy mắt cay cay, chắc tại khói quả phi lao cháy đây mà!

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

Họp lớp (phần 7 - hết)

  
Tạm biệt Trường Độc Lập. Hẹn 5 năm sau gặp lại. Cả lớp cùng thầy cô ra nhà hàng Phương Hoa liên hoan, rồi về Quán Cafe của cô Tĩnh bù khú tiếp. Chừng ấy thời gian chưa đủ, thực sự là chẳng thấm tháp gì để chúng mình hàn huyên. Mình còn chưa kịp nói chuyện với tất cả các bạn. Mà nếu có nói thì cũng chỉ là trao đổi vài câu, rồi lại phải quay qua đám khác, như chong chóng. Thêm vai tài xế đưa đón thầy cô, bạn bè nữa cho đủ việc. Nhưng mà vui, thật vui! Còn nhiều chuyện chưa nói hết, nhiều việc chưa làm được thì để dành cho cuộc họp lớp lần sau. Mình tin chắc rằng lần họp sau sẽ còn đông vui hơn nữa, đơn giản vì lần họp mặt này đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng mỗi người.









Hôm đó ở Nhà hang Phương Hoa cũng có một hội học sinh cũ của Trường cấp 3 Gang Thép tụ họp. Cả khối, dưới bọn mình một năm, nhưng quân số chắc chưa đông bằng riêng lớp mình. Thấy bên này có các thầy cô, nhiều bạn nhóm bên kia, cũng từng là học sinh Trường Độc Lập, chạy sang chúc mừng, giao lưu vui vẻ.







Một trong những bạn cùng lớp mà mình tìm được số điện thoại sau cùng, chỉ vài ngày trước khi họp lớp, là Dũng Dĩ, trước ở cùng xóm Đồi O với mình, và chỉ học lớp A đến lớp 5. Dũng nhận lời đến họp mặt và mình thực sự bất ngờ khi bạn, tuy không trong ban tổ chức, nhưng hết sức nhiệt tình tham gia mọi việc, từ chạy đôn đáo tìm chỗ ở cho nhóm HN-MN, đến việc chầu chực cả ngày trên Thái Nguyên vì tưởng nhóm mình lên TN từ sáng thứ bảy. Dũng không nề hà việc bê ghế, hăng hái dìu Thầy Hải, đưa Thầy Tuất về nhà. Và việc mà mình cảm ơn Dũng nhất là mỗi khi có mấy bạn bên khối 82-85 cấp 3 Gang Thép mang ly sang đòi tỷ thí là Dũng lại khôn khéo đẩy mình ra chỗ khác: "Ông còn phải lái xe, đừng đua theo chúng nó". Lúc ở Quán cafe, Dũng Dĩ kể lại một kỷ niệm về Thầy Tuất làm cả bọn cười mãi:
Hồi lớp 4, có lần Thầy Tuất vào lớp chậm một lúc, mấy ông tướng chạy tưng bừng trong lớp, tranh nhau chơi trò ném thước kẻ, kẻ ném người bắt khoái trá lắm, lại có vẻ muốn ta đây khoe tài với tụi con gái. Nào ngờ Thầy Tuất đứng ngoài thấy hết, Thầy vào tóm cổ 11 chú lên bảng. Rồi lần lượt cứ 2 thằng một, thầy tóm tai cụng đầu chúng vào nhau. Dũng đứng cuối hàng, chắc mẩm phen này thoát nạn vì lẻ đôi. Nào ngờ tới lượt Dũng, Thầy tóm tai nó cụng luôn đầu nó vào đầu Thầy. Thế là chẳng đứa nào thoát phạt!


Tạm biệt các bạn! Hẹn gặp lại!

Xem thêm:
- Trường Độc Lập (Gang Thép Thái Nguyên)
- Trường Độc Lập (hôm nay)
- Nhật ký ... họp lớp cấp I, II
- Nhật ký họp lớp (phần 2)
- Họp lớp (phần 3)
- Họp lớp (phần 4)
- Họp lớp (phần 5)
- Họp lớp (phần 6)

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

Họp lớp (phần 6)

 
Cô Tĩnh chấm điểm su hào, 3 tổ đều được 10

Cô vẫn rất nhiệt tình hăng hái, thích tám với học trò ...

... và hay hát ...

Chăm chú nghe cô dạy bảo

Thầy Hải tuy đi lại khó khăn ...

... nhưng vẫn rất minh mẫn, và trí nhớ thì tụi mình còn chạy mệt

Thầy Tuất vẫn rất lãng tử ...

... thích tếu táo đùa vui với trò

Cô Ngân mới về trường năm bọn mình tốt nghiệp

Tặng hoa Chúc mừng thầy cô nhân ngày 20.11

Và quà lưu niệm của lớp

Những bó hoa chúc mừng các bạn đi theo nghiệp "trồng người"

Vẫn gốc xà cừ của 30 năm trước. Ước gì 30 năm nữa sẽ lại có dịp chụp ảnh thế này, cùng thầy cô và bạn bè, tại đúng chỗ này!
A. Hàng ngồi (từ trái sang phải): Liễu - Vân - cô Ngân - thầy Hải - thầy Tuất - cô Tĩnh - Hải - Hương
B. Hàng đứng: Thắng - Thu - Lương Dũng - Yến - Phúc - Thái (Sơn) - Ngà - Lê Dũng - Bằng - Thái (Quán) - Đỗ Tâm - Tuyên - Nga - Bình - Tạ Tâm - Nguyên - Đào - Thảo - Hồ Tuấn - Mích - Lê Tuấn

Cô Ngân - Cô Tĩnh

Ngà - Tâm Đỗ - Nga - Đào - Hương

Như 2 mẹ con!

Tấm hình tạm biệt Trường Độc Lập. Hẹn 5 năm sau gặp lại!

Họp lớp (phần 5)

  
Chủ nhật, 13.11.2011

Tranh thủ tám đầu giờ học ... như ngày nào.


Tất cả chăm chú ôn bài (đọc cuốn kỷ yếu)

Hát tập thể một bài đầu giờ. Quản ca Thu có vẻ không quen cầm micro.

2 MC đã sẵn sàng!

Phúc: Chưa có bao giờ tươi như hôm nay!

Vân loe không cười toe - Người Pháp cười tủm tỉm nhé!

Ánh Đào giờ đã là cô giáo

Bác sĩ Diệp Liễu

Bác sĩ Kiều Nga

Hứa Hương
Thắng thống

Lê Tuấn (Tuấn hếu không trắng như ngày xưa)

Mích 21 - bà ngoại còn trẻ quá

Ngà voi sừng tê
Tạ Tâm

Bằng Đăng (trông ngầu thế, ai dám bảo hay khóc nhè!)


Thầy giáo Bình chững chạc

Dũng vẫn hiền như hồi nào

Vân Nguyên còn hay chơi âm không nhỉ?

Thái Sơn

Tuyên Đại vẫn đại, nhưng không còn ít nói

Yến

Quản ca Thu

Đỗ Tâm (thế mà Thành con dám gọi là Tâm già)
Hồ Tuấn có vẻ bối rối
 
Hải hon nói cười như MC chuyên nghiệp

Thảo kể chuyện hay quá, ai cũng cười nhưng tớ thấy thầy cô lén chùi nước mắt.
Nga đang PR cho su hào tổ mình

Xem thêm:
- Trường Độc Lập (Gang Thép Thái Nguyên)
- Trường Độc Lập (hôm nay)
- Nhật ký ... họp lớp cấp I, II
- Nhật ký họp lớp (phần 2)
- Họp lớp (phần 3)
- Họp lớp (phần 4)