Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thơ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 13 tháng 8, 2012

CHUYỆN KỂ LÚC VỀ GIÀ (Thanh Chung)


HAT - Cách nay mấy tháng, mình đọc lại cuốn sổ tay hồi học Chuyên ngữ, có bài thơ này hay hay, chép tay mà không biết tác giả là ai. Đăng lên blog của mình với tên tác giả là Sinh viên (hì hì, chắc chắn phải là Sinh viên sư phạm rồi, và là nữ sinh viên nữa kia, theo khẩu khí của bài thơ). Sau nhờ chị Nguyễn Phương Thảo, cũng từ lò Chuyên Ngữ ra, méc rằng tác giả là chị Lê Thị Thanh Chung, sinh viên K12-Pháp ĐHSPNNHN. Vậy nên mình xin "trả lại tên" cho bài thơ của chị Thanh Chung, đồng thời đăng lại nguyên bản của tác giả, có khác chút ít so với bài chép tay. Cảm ơn chị Thanh Chung, chị Phương Thảo.


CHUYỆN KỂ LÚC VỀ GIÀ

(Tặng các bạn sinh viên K12 Khoa Pháp - ĐHSPNN của tôi)

Mong chóng về già ngồi kể chuyện cùng nhau
Ôn lại cái thời chúng mình đang sống
Đời sinh viên vui - buồn - mơ mộng
Ai đã qua rồi chắc dễ gì quên


Mình sẽ quay về những năm tháng ấm êm
Mái lá nhà tranh - tám giường tầng - tám căn buồng hạnh phúc*
Những đôi "vợ chồng" yêu nhau như thật
Cũng ghen hờn bâng quơ


Sẽ kể về những tối làm thơ
Mỗi đứa một câu, mỗi người mỗi ý
Mẩu bánh mỳ nâng tâm hồn thi sĩ
Để cóc kêu ngơ ngác giữa vần


Mình cùng ôn lại những tháng năm
Cả bọn tuổi "hâm" mà phòng chẳng bao giờ có khách
Đêm thứ bảy nghêu ngao ngồi hát
Ngày tám tháng ba (8/3) mình lại tặng hoa mình


Đấy một thời chúng mình gọi bình minh
Là ánh nắng tám giờ chiếu xuyên qua vách
Thể dục sáng được coi như nét gạch
Nối liền hai giấc mơ


Con cháu sẽ nghe như chuyện thưở xa xưa
Cả bọn sáng nào cũng đồng thanh kêu đói
Trên thư viện nghe bụng gào dữ dội
Chút hành phi cũng gợi nhớ nhà


Dù thời gian năm tháng lùi xa
Chẳng thể quên những ngày ấy sức ăn như rồng cuốn
Bữa Souper một giờ đêm chưa muộn
Đơn vị đo bằng nồi bảy nồi ba


Thưở ấy mình sống cũng xa hoa
Mừng sinh nhật ăn toàn khoai với sắn
Một bữa cháo hành bàn năm bảy bận
Gạo ít, người đông - thêm nước lại đầy


Mình đã sống bằng "khối óc bàn tay"
Bao sự "hy sinh" kể sao cho hết
Từng tập thư tình "hiến thân" vào bếp
Cho gạo trong nồi "chuyển hóa" thành cơm


Mái tranh nghèo mưa nắng sớm hôm
Cũng "nghĩa tình" biến mình thành lửa khói
Mở một khoảng xanh cao vời vợi
Để đêm đêm mình ngắm sao trời


Thưở ấy cuộc đời đâu lặng lẽ trôi
Mình đã đi qua "một thời sôi động"
Nửa đêm còn cãi nhau về nhạc - thơ - nghệ thuật
Để phòng bên "nhắc nhở" đến thủng tường.


Ngày ấy cả phòng nghe nhạc Đặng Thái Sơn
Như đồng cảm với tâm hồn nghệ sỹ
Sột soạt suốt đêm chúng mình kéo nhị
Thương nhau thuốc "DEP" nối nhịp cầu **
.........

Mong chóng về già ngồi kể chuyện cùng nhau
Ôn lại cái thời chúng mình đang sống
Đời sinh viên vui - buồn - mơ mộng
Ai đã qua rồi chắc dễ gì quên



(Bài lấy từ facebook Chung Le  http://www.facebook.com/notes/chung-le/chuy%E1%BB%87n-k%E1%BB%83-l%C3%BAc-v%E1%BB%81-gi%C3%A0/10150182517940842 )

Thứ Hai, 18 tháng 6, 2012

KỶ NIỆM MÁI TRƯỜNG XƯA!

Phạm Duy Hải gửi HAT blog

Rồi tôi đã về, Thăm lại
                                  ...Mái trường xưa!
Thoáng bâng khuâng,
                                    Cây bàng già
                                                         ...Trụi lá!
Man mác thời gian,
                               Biến những cái quen
                                                             ...Thành cái lạ!
Dấu vết ngậm ngùi,
                                Xao xuyến dáng
                                                      ... Bàng già!
 
Chuyên ngữ ngày ấy...
                                 Vẫn còn nhà
                                                  ... Mái bằng rơm rạ!
Đạp xe hàng ngày...
                             Nẳng bỏng
                                             Cháy
                                                   ...Thịt da!
Đường đến trường...
                              Hai bên đường
                                                  ... Lúa còn lên xanh quá!
Cặp sách cặp lồng,
                               Hai thứ
                                        ...Vốn thân ta!
 
Nắng nóng tháng năm...
                                    Oi nồng Ký túc xá!
Hầm hập mùa thi...
                               Mọi người đều
                                                   ... Hối hả!
Ôn đứng ôn ngồi...
                              Nơm nớp
                                             Với
                                              ... Rủi may!
Tôi rời trường, lòng thầm phục
                                                   Những bạn còn
                                                                       ... Ở lại!
 
Một học kỳ thôi...
                         Nhưng Chuyên ngữ...
                                                         Vẫn là trường của tôi!
Vẫn các bạn...
                     Học cùng tôi... Thủa đó!
Vẫn kỷ niệm...
                     Của một thời.. Nho nhỏ!
Vẫn nao lòng...
                     Thấm thía...Mái trường xưa!

PDH
Tháng 06 năm 2012

Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

TRỞ LẠI TRƯỜNG XƯA

Đỗ Mạnh Hùng gửi HAT Blog

K13B Chuyên ngữ - 02.1985
Em có về thăm mái trường xưa,
Bằng lăng tím nắng ngày trở lại,
Cành hoa ấy cái ngày ta hái,
Tặng cho nhau cánh lá lẩn trong chiều...

Cánh phượng rơi vết dấu thời yêu,
Giờ gặp lại người quen là cánh gió,
Cửa sổ mở như thư trời để ngỏ,
Lòng ta xanh như đến vô chừng...


Cây ơi mau lớn nhé!
Ngày ấy em khó hiểu lạ thường,
Cứ e ấp như bông hồng chúm nụ,
Muôn cảnh sắc mở về lối cũ,
Tự dưng hờn vì gãy cánh hoa khô...

Xa mái trường đã mấy mùa thu,
Cầu vồng không thấy màu lạ nữa,
Buồn vui xen rét dài nắng lửa,
Cánh cổng trường đã mấy lần sơn...


Cổng trường Chuyên ngữ nay
Cánh lá rơi bất chợt lung liêng,
Như day dứt điều gì vời vợi,
Cái ngày xưa ta mơ mình trở lại,
Đứng trên bục cao nói chuyện phi thường.

Nay ta về đây hoa lắc rắc sân trường,
Gợi nhớ lại rất nhiều quá khứ,
Bao ngày đêm chỉ viết nhiều nhung nhớ,
Bỗng nhỏ nhoi trước tiếng trống tan trường.


Cô trò gặp lại sau 27 năm
Bạn bè xưa lập nghiệp khắp bốn phương
Mấy đứa sang sông từ nơi đất khách,
Nhớ thuở chụm đầu đọc chung cuốn sách
Lưu bút bạn bè, cóp nhặt mấy vần thơ?

Còn ít lắm thôi các thầy cô
Ở lại nơi đây chèo đò chuyến cuối,
Chiều bạng lạng những niềm đau khó nói,
Sợi tóc đang tự chuyển trên đầu...

Học sinh Chuyên ngữ nay
Về trường xưa bạn cũ còn đâu?
Chỉ có đàn em đón mình như khách lạ,
Ôi đệm cỏ giờ xao xác quá,
Nên đìu hiu khói bếp tỏa lan chiều...

Bao nhớ nhung đành gửi gió thân yêu,
Xin hôn nhẹ thân cây ta trồng đấy,
Em có nhớ bao mùa trăng dãi,
Tiếng hát khuya nghẹn giấc ngủ căn nhà...

Cây bàng: dấu vết duy nhất còn lại từ CN xưa
Có còn ai về thăm lại trường xưa,
Cũng như tôi giẫm chân vào bóng nắng,
Gió nghẹn nói như chuông hồn sâu lắng,
Có thấy chiều ... bỗng đứt tiếng ve kêu?

ĐMH (K13B-CN)

P/S: [HAT] - Bài này ĐMH viết từ 1991, lần về thăm CN khi học năm thứ 3 ĐHKTQD. Bài được đăng trong tập san kỷ niệm 40 năm CN (2009), nhưng dưới dạng tản văn. Khi post lên đây, HAT mạn phép ngắt câu và chia khổ thơ, còn từ ngữ vẫn giữ nguyên.

Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2012

Em có về B4 chúng mình xưa

(Trần Văn Thi)

Vẫn B4 của 30 năm trước (ảnh: HAT) *
Tác giả Trần Văn Thi là thầy giáo dạy tiếng Nga của chúng tôi ở Trường PTTH chuyên ngữ (ĐHSPNNHN) đầu những năm 80. Sau này, khoảng 1989-1990, tôi có gặp thầy ở Moscow, khi đó thầy sang công tác, làm phiên dịch tiếng Nga ở Nhà máy ô-tô ZIL. 

B4 là tòa nhà giảng đường chính của sinh viên ĐHSPNN hồi đó, và bài thơ cũng viết về thời sinh viên. Nhưng đối với hầu hết học trò từ lò chuyên ngữ chúng tôi, B4 là một cái tên rất đỗi thân thương. Bởi tuy chúng tôi học ở khu nhà Unicef, nhưng nhiều tiết học ngoại ngữ lại học ở nhà B4, và sau này lên đại học phần lớn chúng tôi lại học ở chính tòa nhà ấy. (HAT)


Em có về B4 chúng mình xưa
Nơi gắn bó cả một thời vất vả
Những buổi chiều tan học về vội vã
Công viên chờ xao xác lá vàng bay.

Em đã đi rồi, đừng quên nhé nơi đây
Năm năm ấy buồn vui thành kỷ niệm
Trường cháy mấy lần, gió mùa đông bắc đến
Sân ướt đường trơn, dột nát chỗ nằm.

Vách đất gió lùa rét căm căm
Đêm trằn trọc mong tìm thêm hơi ấm.
Em bảo nơi này nuôi em khôn lớn
Cho chúng mình năm tháng đợi chờ nhau.

Trên ghế nhà trường đã mong ước mai sau
Làm cô giáo mong giờ đầu tập giảng.
Em thao thức với từng trang giáo án
Gửi hồn em trong tiếng trẻ học bài.

Em xa xôi đừng quên nhé nơi này
Phượng vẫn nở như buổi đầu hò hẹn
Tiếng ve ran gọi mùa thi đến
Nhịp guốc cầu thang ngỡ em vẫn đến trường./.

------------------
* Chiều nay tôi về thăm B4. Vẫn B4 của một thời xa ấy. Chiều đông buồn xao xác lá bàng bay. Chụp vội tấm hình kẻo nhỡ mai này. Người ta phá, chia đất nền ra bán (31.01.2012. - HAT)

Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011

Chuyện kể về già …

Các bạn học của mình thời chuyên ngữ đang í ới kêu gọi chuẩn bị họp mặt kỷ niệm 30 năm vào trường. Thời gian bay vù vù, khiếp thật. Nhoằng cái đã 30 năm. Đáng lẽ mùa thu năm nay đã là 30 năm rồi, nhưng hồi đó Chuyên ngữ gọi vào trường từ học kỳ 2, tức là sau Tết Âm Lịch 1982. Mọi người nói lý do triệu tập học sinh muộn là do ... thiếu gạo. Mình không biết đích xác, nhưng có lẽ đúng thế. 

Gần 3 năm sống và học ở Trường PTTH Chuyên ngoại ngữ (ĐHSPHN) là những năm tháng mình không bao giờ quên được. Cuộc sống hồi đó thật khổ, thiếu thốn mọi bề, nhưng tụi mình cứ hồn nhiên như không, cứ vui cười đùa nghịch suốt ngày. Cuộc sống trong môi trường sinh viên nội trú làm học sinh phổ thông 13-14 tuổi tụi mình cũng cảm thấy mình người lớn hơn, tự lập hơn, tự giác hơn, so với hồi ở nhà với bố mẹ.

Mình còn giữ lại một bài thơ vui vui về đời sinh viên, chép lại từ hồi đó, từ cuốn sổ của một chị sinh viên khoa Anh, phòng bên cạnh. Thực ra chẳng biết tác giả là ai nữa, vì chị ấy chắc cũng chép lại từ đâu đó. Vậy nên ta cứ gọi tác giả là "Sinh Viên".



Chuyện kể về già …

Tác giả: Sinh Viên
 
Mong chóng về già kể chuyện cùng nhau
Về cái thời chúng mình đang sống
Đời sinh viên vui buồn mơ mộng
Ai đã qua rồi chắc gì dễ quên.

Mình sẽ quay về năm tháng ấm êm
Mái nhà tranh bốn giường tầng – bốn căn buồng hạnh phúc
Những đôi vợ chồng yêu nhau rất thực
Cũng ghen hờn bâng quơ …

Sẽ kể về những tối làm thơ
Mỗi người một câu, mỗi người một ý
Mẩu bánh mì nâng tâm hồn thi sỹ
Để cóc kêu ngơ ngác giữa vần

Mình cùng ôn lại những tháng năm
Cả bọn tuổi hăm mà phòng chẳng có khách
Đêm thứ bảy nghêu ngao ngồi hát
Mùng 8 tháng 3 mình lại tặng hoa mình

Đấy cái thời chúng mình gọi bình minh
Là tia nắng 8 giờ xuyên qua vách
Thể dục buổi sáng xem như nét gạch
Nối liền hai giấc mơ.

Con cháu sẽ nghe kể chuyện xa xưa
Cả bọn sáng nào cũng đồng thanh kêu đói
Trên thư viện nghe bụng gào dữ dội
Chút hành phi cũng gợi nhớ nhà.

Dù thời gian năm tháng lùi xa
Chắng thể quên những ngày sức ăn như rồng cuốn
Bữa super 1 giờ đêm cũng chưa muộn
Đơn vị đo bằng nồi bảy nồi ba.

Thuở ấy chúng mình cũng sống "xa hoa"
Ngày sinh nhật ăn toàn khoai với sắn
Một bữa cháo hành bàn dăm bảy bận 
Gạo ít, người đông, thêm nước lại đầy

Chúng mình đã sống bằng khối óc bàn tay
Bao sự hy sinh kể sao cho xiết
Từng tập thơ tình hiến thân vào bếp
Cho gạo trong nồi chuyển hóa thành cơm.

Mái tranh nghèo vất vả sớm hôm
Cũng nghĩa tình biến mình thành lửa khói
Mở một khoảng trời xanh cao vời vợi
Để đêm đêm chúng mình ngắm sao trời.

Thưở ấy đời đâu lặng lẽ trôi
Ta đã đi qua một thời sôi động
Nửa đêm còn cãi nhau về nhạc thơ – cuộc sống
Để phòng bên nhắc nhở đấm thủng tường.

Ngày ấy cả phòng nghe nhạc Đặng Thái Sơn
Cũng đồng cảm với tâm hồn nghệ sỹ
Sột soạt suốt đêm chúng mình kéo nhị
Thương nhau thuốc DEF nối nhịp cầu.

Sau này về già kể chuyện cùng nhau
Ôn lại cái thời chúng mình đã sống
Đời sinh viên vui buồn mơ mộng
Ai sống qua rồi chắc gì dễ quên.


Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

Xa và nhớ

Lưu Xuân Bình gửi HAT blog (tựa đề của Bình)
Tuấn à! Mạng trục trặc cả tháng nay, mãi hôm qua mới sửa được và mình mới ghé thăm blog của cậu. Mình đã xem được hết các ảnh của cậu đăng tải và đọc được hết các kí ức tuổi thơ của các các bạn. Hiểu được tấm lòng của các bạn nơi xa, hôm qua mình có viết bài thơ dành tặng các bạn, những người đang sinh sống nơi đất khách quê người. Hi vọng sau khi đoc xong bài thơ này, các bạn ở nơi xa như Tuấn, Ngà, Hà chày, Thảo béo, Kiều Nga, Liễu, Đào, Vân... và nhiều bạn khác nữa cảm thấy ấm áp hơn.


nỗi niềm người viễn xứ

(Tặng các bạn đang sinh hoạt và công tác
nơi đất khách quê người)
L.B

Xa quê, nhung nhớ quê hương.
Bâng khuâng trong dạ, vấn vương ngày ngày.
Nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ thầy,
Nhớ bạn thủa nhỏ vui vầy đùa nô.
Thời gian – Cái tuổi bé thơ,
Tình cha, nghĩa mẹ chăm lo đủ đầy.
Học hành hiểu biết từ đây.
Trưởng thành lên bởi tay thầy đắp vun.
Chia bùi sẻ ngọt sớm hôm
Là tình bè bạn khi còn hàn vi.
Bây giờ khôn lớn ra đi,
Ở nơi đất khách nghĩ suy mọi đường.
Cũng vì “tiền, áo, gạo, cơm”,
Bon chen cuộc sống, lo toan bộn bề.
Con tim luôn ấp ủ về
Quê hương, thầy, mẹ, bạn bè, anh em.
           
02/12/2011

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

Gửi mái trường xưa

Họp lớp đã mấy ngày rồi, nhưng vẫn chưa thực sự rảnh để viết bài. Nói đúng ra thì cũng không có việc gì to tát bận rộn lắm đâu, nhưng đầu óc trống rỗng, chẳng làm được gì ra ngô ra khoai, nói chi là viết bài. May quá hôm nay có người bạn gửi cho bài thơ, muốn nhờ tớ đăng lên để chia sẻ cùng các bạn. Hi hi, gì chứ vụ này thì bận mấy cũng phải dành ra vài mươi phút. Hỏi tác giả có muốn đăng tên thật không, mà chưa thấy trả lời, nên tạm ẩn tên. (HAT)

GỬI MÁI TRƯỜNG XƯA

(Lưu Bình gửi HAT blog)


(Kính tặng các thầy cô giáo giảng dạy và các bạn cùng lớp 3A,4A,5A,6A,7A

trường Độc Lập – Gang Thép - Thái Nguyên khoá học 1977 – 1981)



Đã bao lâu rồi, tôi cách xa.

Nay có dịp cùng bạn bè tìm lại.

Mái trường xưa,  lòng tôi lưu luyến mãi.

Tuổi thiếu niên tôi gắn bó nơi này.



Xin kính chào tất cả các cô, thầy.

Dìu dắt chúng em vững vàng cất bước.

Qua bến tuổi hoa thắm khăn hồng đỏ rực.

Sang bến bờ thơm ngát tuổi thanh xuân.



Xin mến chào tất cả các bạn thân.

Ba mươi năm rồi xa xôi biền biệt.

Bao nhung nhớ, bồi hồi da diết.

Gặp nhau đây khôn xiết mừng vui.



Ước chúng mình trở lại ngày xưa

Ngồi lớp học nghe thầy cô giáo giảng

Vui nghịch ngợm nhảy dây, đá bóng...

Trêu đùa nhau, gán ghép bạn chung tình.



Tôi đã đi khắp Tổ Quốc mình

Từ Pác Pó đến Cà Mau, Côn Đảo.

Càng thấm thía lời thầy cô dạy bảo

“Nghĩa nặng ơn sâu-Uống nước nhớ cội nguồn”.



Lớp chúng mình giờ tóc đã điểm sương.

Lứa tuổi bốn nhăm in hằn sâu năm tháng.

Bên thầy cô vẫn dường như bé bỏng.

Vẫn khát khao được dạy dỗ từ thầy...



Mái trường ơi, xin gửi mãi nơi đây

Kí ức tuổi thơ thấm đầy kỉ niệm

Lưu giữ nhé cả những lời hò hẹn

Đến một ngày mình lại gặp nhau.


13/11/2011

Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011

Vĩnh biệt nhà thơ Hải Kỳ

Vào blog Bọ Lập, đọc được bài viết về nhà thơ Hải Kỳ, có đoạn thế này: "có những người tiếng tăm chẳng có bao nhiêu nhưng người trong nghề rất nể phục, ai từng biết tác phẩm của họ đều đinh ninh đó là người thực tài. Hải Kỳ thuộc loại này. Nếu hỏi 10 người Hải Kỳ là ai, cầm chắc 9 người không biết, người còn lại may ra mới biết anh là nhà thơ. Nếu hỏi kĩ hơn Hải Kỳ có tập thơ nào, cầm chắc người đó cũng chẳng nhớ."
Mình đã thuộc vào số 9 người. Bây giờ thì mình đã biết Hải Kỳ là ai. Là người đã viết những dòng này:

Biết là nhớ cũng bằng không
Tôi ra cửa biển ngồi trông cánh buồm
Tôi rơi vào cuối ngọn nồm
Em rơi vào cuối nỗi buồn của tôi
(Tôi ra cửa biển)

Cảm ơn nhà thơ Hải Kỳ. Xin vĩnh biệt.