Khi bạn lái xe trên quốc lộ, qua trạm thu phí, bạn phải trả phí cầu đường. Đó là bình thường. Cả thế giới này như vậy.
Hiện nay mức phí ở ta là 10.000 đồng/lượt đối với xe ô tô con. Cũng bình thường!
Điều không bình thường là ở cách thu phí. Tại một nước văn minh hoặc hơi văn minh, người ta dùng thẻ để quẹt. Còn ở ta, người ta thu tiền mặt. Hồi trước còn chia ra người bán vé riêng, người xé vé riêng. Nhiều lần quan sát, tôi thấy lái xe đưa luôn tiền cho người soát vé là qua, khỏi mất công dừng xe mua vé, nhiều khi còn được đi rẻ hơn là mua vé thật. Giờ cải tiến, bán vé thu tiền kiểm soát vé gộp vào một người thôi. Thật tiện lợi. Thật bình thường!
Nhưng cái bình thường này lại đẻ ra cái không bình thường. Đó là khi người ta thu tiền mà không bán vé. Bạn sẽ nghĩ: ở trạm thu phí, camera gắn tứ phía, cho xe qua mà không bán vé được sao? Được chứ! Không tin bạn cứ qua trạm thu phí trên đường Bắc Thăng Long - Nội Bài sẽ rõ.
Để so sánh, xin mô tả sơ qua cách thức bán-mua.
Khi bạn qua trạm thu phí trên đường vào sân bay Tân Sơn Nhất (Tp.HCM), từ xa, bạn cầm tờ tiền giơ ra cửa kính xe, ví dụ là 50.000 đồng. Khi bạn đi ngang, người bán vé nhận tiền của bạn, ĐỒNG THỜI đưa bạn vé kẹp cùng 40.000 đồng thối lại. Tất cả diễn ra CÙNG MỘT LÚC, trong vòng 1-2 giây, bạn thậm chí không cần dừng hẳn xe, mà chạy chậm là được.
Khi bạn qua trạm thu phí Bắc Thăng Long - Nội Bài, bạn phải dừng hẳn xe, đưa cho nhân viên kiểm soát 50.000 chẳng hạn, anh/chị ta trả lại bạn 40.000. Xong! Mời bạn đi! Cứ 10 người thì 5 người đi luôn, không nhận vé. Nếu bạn cần cuống vé về thanh toán với cơ quan, với công ty, bạn phải nói: "cho xin cuống vé", hoặc cứ đứng ì đó. Sau khoảng 10-15 giây, lúc ấy nhân viên kiểm soát như sực nhớ, chìa vé cho bạn. Xong! Mời bạn đi. Từ vài năm nay, mấy chục lần tôi qua Trạm này, đều gặp cảnh y như vậy, KHÔNG có ngoại lệ. Khoản tiền thu về mà không xuất vé ra ấy đi đâu?
Khi người ta thu tiền của bạn, mà không đưa cuống vé cho bạn, dù bạn không yêu cầu, dù họ giả vờ quên đưa, thì đó là sự gian dối, nói thẳng là ĂN CẮP cho nó vuông. Dù họ có ăn cắp của Nhà nước, hay của Doanh nghiệp tư nhân (nhiều trạm thu phí là của Doanh nghiệp đứng ra thầu), thì cũng là gián tiếp ăn cắp của bạn, một trong 86 triệu người dân Việt nam. Một phần mấy chục triệu cái khoản tiền bị ăn cắp đó là của bạn, của cha mẹ bạn, của con cái bạn. Có nên bức xúc không?
Nhiều người tặc lưỡi, 10.000-20.000 đáng gì! Tôi không bức xúc, đơn giản là bao giờ tôi cũng dừng xe, trả tiền, chờ người ta đưa vé vào tận tay rồi mới đi tiếp, dù cái cuống vé ấy tôi chỉ mang về nhà vứt thùng rác.
Nhưng lần này tôi bức xúc.
Hôm qua có việc đi Thái Nguyên, lại qua Trạm thu phí Bắc Thăng Long - Nội Bài.
Đưa 20.000, nhận lại 10.000, vẫn không thu tay về. Gã nhân viên kiểm soát vờ lúi húi gì đó, như không nhận ra. Chờ 10-15 giây, đang vội, tôi bảo hắn: "Ông đưa vé nhanh lên tôi còn đi!", gã mới từ từ chìa vé ra. Nhận vé, vù luôn, còn nghe văng vẳng tiếng thằng khốn chửi đổng với theo.
Khi nào thì thằng ăn cắp dám già mồm chửi người bị trộm?
Khi thằng ăn cắp nó liều, nó biết người ta thấp cổ bé họng?
Hay khi thằng ăn cắp biết nó được tiếp tay, được bao che, được bật đèn xanh cho ăn cắp?
----------------------------------
P/s: 20.10.2011
Một số bạn bè bảo: những tiêu cực kiểu này, hay còn ghê gớm hơn thế này, giờ đầy rẫy xung quanh, bức xúc làm gì cho chóng già, thôi cứ tặc lưỡi coi như không thấy gì cho khỏe thân. Nên phải viết thêm mấy chữ.Thực lòng mà nói, khi viết bài này, thậm chí ngay lúc ở Trạm thu phí đường bộ, tớ chẳng bức xúc gì cả, thật 100%! Nói rằng "Nhưng lần này tôi bức xúc!" cũng chỉ là nói vậy, một cách thể hiện thái độ, chứ thực ra tớ cười phe phé. Cười vì mình làm gã nhân viên thu phí cầu đường gian dối kia chưng hửng, bằng cách lấy cho được cái cuống vé. Nó bức xúc thì có, chứ tớ đã làm được việc nho nhỏ cần làm. Nó lầu bầu chửi thì nó nghe, chứ tớ đã vù xa rồi! Chuyện nhỏ xíu này không đáng đau đầu, chỉ là viết ra để cho mọi người chú ý đến một vấn đề nhỏ mà không nhỏ. Đó là nhận thức rõ ràng những đồng tiền đang bị ăn cắp (hoặc có thể bị ăn cắp) kia cũng là tiền của bạn. Vì thế, nếu bạn qua trạm thu phí, xin bạn chờ thêm 5-10 giây để lấy cuống vé. Nếu bạn đi siêu thị mua cái TV LCD, hay cái tủ lạnh ..., mong bạn nén sự sốt ruột muốn chạy ngay về nhà mở TV ra coi hay tận hưởng cái tủ lạnh mới mát rượi, xin bạn hãy bỏ ra 5-10 phút để lấy Hóa đơn VAT. 10% giá trị hàng bạn mua là khoản thuế phải nộp. 1/86000000 số tiền thuế đó là của bạn. Đừng để người ta lấy mất, theo cách mà bạn có thể làm được.
Có thể bạn nghĩ, dào ôi, thuế nộp vào ngân sách cho lắm lại có mấy ông Đại gia Shin Shin ổng phá, dân đen lo sao cho xuể! Nhưng đó lại là câu chuyện khác, một vấn đề khác, bàn vào dịp khác.
Còn bây giờ, khi bạn cất cái cuống vé hay hóa đơn VAT vào túi, dù chỉ để mang về nhà bỏ thùng rác, xin hãy nở nụ cười!
Không xé vé ai được lợi mọi người đều biết rõ nhưng ai bị hại thì không phải ai cũng biết. Hỏi dân Việt mình có bao nhiêu người biết 1/84 triệu số tiền cái vé kia phải nộp thuế là của nình?
Trả lờiXóaBạn ơi đừng bức xúc về những việc đó làm gì, đau đầu bạc tóc đấy.
Trả lờiXóaKệ thôi! Cứ sống cho vui khỏe, chăm sóc gia đình hạnh phúc là được rồi.
(Kinh nghiệm rút ra sau nhiều lần bạc tóc rồi đấy)
Chuyện như thế này thì đúng là bực mình thật, còn nói cách khác là quá lộ liễu, khó mà tưởng tượng được, ở trong Nam cũng có rất nhiều trạm thu phí trên đường, nhưng mình thấy họ làm cũng bài bản lắm, chưa bao giờ thấy tình trạng như vậy. Mình biết tại sao rồi, vì các con đường đa số đều do doanh nghiệp đấu thầu, họ đấu luôn cả vấn đề thu phí, nên quản lý rất chặt chẽ, vấn đề khác nhau ở đây là cơ chế...
Trả lờiXóaN viết trước Hải mà sao lại lên sau thế nhỉ? giá mà N đọc được câu H vừa viết...
Trả lờiXóaCái vé 10.000 nhỏ xíu ấy mà, nhưng phải viết ra để thấy cái sự ăn cắp nó diễn ra trắng trợn, lộ liễu, công khai thế nào. Dân thường thì không hiểu đó là tiền của họ, nên họ chậc lưỡi bỏ qua. Thật ngây thơ nếu nghĩ rằng những người có trách nhiệm quản lý không biết. Họ biết cả đấy!
Trả lờiXóaTrong thực tế những vụ khác còn to hơn thế nhiều, thất thoát tiền thuế của dân hàng ngàn tỷ cơ.
@Hải: MAKENO hử? OK!
Đúng là nếu đang phóng trên đường mà đánh rơi 10000đ thì chắc cả Tuấn và mình đều không dừng xe lại nhặt đâu. Nhưng nếu mỗi công dân đều biết bức xức trước những vấn đề như thế này thì xã hội sẽ bớt được một chút tiêu cực (mình nghĩ thế). Nhưng để tránh bạc tóc thì mình chỉ bức xức lúc đấy thôi rồi lại cười tươi trước cuộc sống, tội gì nhăn nhó mãi cho nó già đi.
Trả lờiXóaNhững chuyện kiểu này HN đầy rẫy. Em lại khổ cái hay phụ thuộc tâm lí. Lúc nào người đang bừng bực thì gặp chuyện này nó làm mình bức xúc điên lên. Lúc đang vui vui thì tặc lưỡi được liền.
Trả lờiXóa@PTN: Mình đã quen với những thứ lởm khởm này, nhưng không tặc lưỡi được. Chê cứ chê, mà cười vẫn cười. Cả khi cãi nhau cũng cười được. Lúc thật cáu lại cố nghĩ ra cái gì đó khôi hài chút cho tươi đời. Thế nên trong dòng văn học hiện thực phê phán mình vẫn thích đọc Nguyễn Công Hoan hơn Nam Cao. Và đặc biệt thích Azit Nexin. Tính mình nó vậy, tưng tửng mà!
Trả lờiXóaKhi viết bài này, tớ chẳng bức xúc gì cả, thật 100%! Nói rằng "Nhưng lần này tôi bức xúc!" cũng chỉ là nói vậy, một cách thể hiện thái độ, chứ thực ra tớ cười phe phé. Cười vì mình làm gã nhân viên thu phí cầu đường gian dối kia chưng hửng, bằng cách lấy cho được cái cuống vé. Nó bức xúc thì có, chứ tớ đã làm được việc cần làm. Nó lầu bầu chửi thì nó nghe, chứ tớ đã vù xa rồi! Chuyện nhỏ xíu này không đáng đau đầu, chỉ là viết ra để cho mọi người chú ý đến một vấn đề nhỏ mà không nhỏ. Đó là nhận thức rõ ràng những đồng tiền đang bị ăn cắp (hoặc có thể bị ăn cắp) kia cũng là tiền của bạn. Vì thế, nếu bạn qua trạm thu phí, xin bạn bớt thêm 5-10 giây để lấy cuống vé. Nếu bạn đi siêu thị mua cái TV LCD, hay cái tủ lạnh ..., mong bạn nén sự sốt ruột muốn chạy ngay về nhà mở TV ra coi hay tận hưởng cái tủ lạnh mới mát rượi, xin bạn hãy bớt ra 5-10 phút để lấy Hóa đơn VAT. 10% giá trị hàng bạn mua là khoản thuế phải nộp. 1/86000000 số tiền thuế đó là của bạn. Đừng để người ta lấy mất, theo cách mà bạn có thể làm được.
Trả lờiXóaCó thể bạn nghĩ, dào ôi, thuế nộp vào ngân sách cho lắm lại có mấy ông Đại gia Shin Shin ổng phá, dân đen lo sao cho xuể! Nhưng đó lại là câu chuyện khác, một vấn đề khác, bàn vào dịp khác.
Và khi bạn cất cái cuống vé hay hóa đơn VAT vào túi, dù chỉ để mang về nhà bỏ thùng rác, xin hãy nở nụ cười!