Thứ Tư, 15 tháng 2, 2012

Hoa đào trên biên giới



Bác Khôi gọi điện đầu tuần trước, khi mình đang ở Sài Gòn, nói thứ năm đi theo đoàn "Cơm có thịt" khảo sát và phát quần áo ấm cho các bé ở Mường Khương nhé. Mình nhận lời ngay, nhưng trong đầu loạn lên, sắp xếp lại lịch làm việc. Rút cuộc sáng thứ năm không kịp đi theo xe các bác í, đành cùng với Sống Thật Chậm (cũng bận việc lỡ chuyến như mình) đêm thứ năm ôm ba lô nhảy xe khách Mỹ Đình - Lào Cai - Sa Pa.

Sáng sớm thứ sáu ngang qua Bản Phiệt, xuống xe, bắt xe ôm đi 40 km lên Mường Khương, kịp nhập vào đoàn ở Trường Mầm Non xã Tung Chung Phố. Hơi mệt một chút, nhưng bù lại gần một giờ ngồi xe máy, nói chuyện với bác tài dân địa phương biết thêm bao nhiêu điều.

Từ Bản Phiệt trở đi khoảng 15 km, thấy núi đồi trồng kín dứa. Bác xe ôm nói dân vùng này giàu nhờ dứa gần chục năm nay. Bán cho Trung Quốc, hoặc nhà máy chế biến ở Việt Trì, 2.800 đ/kg. Chạy tiếp lên cao, lại chỉ thấy chè, dứa trên này không trồng được. Lên cao nữa, gần đến Mường Khương thì chẳng thấy trồng gì cả. Dân ở đây xuống vùng thấp trồng dứa thuê. Bác xe chỉ những cái nhà gạch, nhỏ, cao, trông giống lô cốt, bảo đó là lò sấy thuốc lá. Trước đây nhà máy thuốc lá đầu tư lò sấy, cây giống để dân trồng thuốc lá. Rồi sau ép giá quá, dân trồng bị lỗ, họ bỏ. Vậy là bao nhiêu "lô cốt" ở Mường Khương thành nhà hoang.

Nhìn chung, mình thấy Mương Khương tuy nghèo, nhưng không đến nỗi nghèo mạt rệp như mấy nơi khác mình đã qua. Đến Tung Chung Phố, Tả Ngải Thầu, Sống Chậm và mình lại nhờ thầy cô chở xe máy vào mấy điểm trường cắm bản. Đường lên các bản khá xấu, nhưng còn hơn ở Pa Cheo hay Sàng Ma Sáo. Các điểm cắm bản cũng phần lớn là xây cấp 4, ít nhà tạm hơn nơi khác.

Một trong các khó khăn ở đây là nước. Mùa khô thiếu nước sạch nghiêm trọng. Lúc ở Dìn Chin, thấy mấy cô giáo đi xe máy chở nước và chở chậu quần áo về, hỏi ra mới biết các cô đi xa 3 km để giặt và lấy nước. Cạnh trường có bể hứng nước mưa, nhưng chỉ được phép dùng nấu ăn cho học sinh, mà mùa này ít mưa nên cạn tận đáy. 

Một chuyện nữa là chăm sóc y tế còn lạc hậu lắm. Với lại các bản xa trạm y tế xã, đi khám cũng mất rất nhiều thời gian. Lúc ở Mầm Non bản Cán Hồ (xã Tung Chung Phố), mình nghe một đứa ho, biết nó bị viêm phế quản nặng lắm. Hỏi cô giáo, cô nói đã giục bố mẹ cháu đưa đi khám và mua thuốc. Nếu ở Hà Nội, chắc chắn chẳng có gia đình nào để con ốm nặng thế đi học. Còn Sống Chậm kể thấy một đứa bị loét ngón tay, sưng vù, móng tay gần như rụng ra, mà chẳng thấy băng bó hay bôi thuốc sát trùng gì cả. Đó là điểm trường chỉ cách trung tâm xã 2 km, còn những điểm bản cách cả chục km thì sao?

Đối với kẻ ngu ngơ như mình thì tìm hàng ăn là cả một vấn đề. Mọi người cứ nói trên Mường Khương nhiều hàng ăn ngon lắm. Nhưng lúc hai anh em đi xe máy đến thị trấn, đã 8h30, chẳng hàng nào còn đồ bán. Lại đi vội vào xã để kịp đoàn, nên ăn tạm mấy cái bánh quy. Lên đến Dìn Chin lúc 11h thì Sống Chậm suýt xỉu. Còn mình sẵn sàng đổi cái áo len trong ba lô lấy gói mì tôm. Rút kinh nghiệm cho những chuyến đi sau!

Quay về gần cửa khẩu Pha Long lúc 13h, cả đoàn ai cũng đói bạc mặt. Tìm được một hàng phở, họ cũng không bán hàng nữa, chỉ còn mỗi rổ bánh phở (nghe bảo họ làm sẵn để thứ bảy mang lên bán ở cửa khẩu), nằn nì xin mua thêm tý thịt và mấy cái bắp cải, rồi Sống Chậm hô hào các cô trong đoàn xắn tay áo lao vào bếp làm gấp món phở trộn hành phi, thịt lợn xào và bắp cải luộc. Mầm đá ăn ngon dã man!

Nhưng mà vui!
Và sự mệt nhọc biến đâu hết khi thấy bọn trẻ hớn hở nhận quà. Bên blog bác Trần Đăng Tuấn có bài về chuyến đi này, rất nhiều hình ảnh và chi tiết (bấm vào đây để xem). 

Mình xin khoe với các bạn những bức ảnh hoa đào Mương Khương nhé.




 



 

 

 
 






9 nhận xét:

  1. Những bức hình sống động quá HAT ạ. Bọn trẻ trên đó chúng cười tự nhiên như suối rừng í.
    Nói thật nhớ, đào rất đẹp, nhưng hình tụi nhỏ trong bài này tươi rói, át cả cái tựa đề của cậu.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Các em bé H'Mông xinh tươi như hoa rừng đấy thôi.
      Mình chụp rất nhiều ảnh con bé mặc áo dạ ca-rô xanh, chính là con bé ngịch ngợm lục túi áo bạn trong bài bên bác Tuấn.

      Xóa
    2. Ảnh hoa đào rất đẹp, cô bé áo dạ ca-rô trông hay quá!

      Xóa
    3. HY: Anh thích nhất là đứa bé 6-7 tháng nằm trong địu ấy, đùa với nó, nó cười toe toét trông rất yêu, nhưng không chịu ngồi yên, nên khó chụp.

      Xóa
  2. Ui, anh bận túi bụi việc nhà, việc cơ quan mà cũng cố thu xếp để đi gắp thịt, mặc áo cho các con. Lại vẫn còn lãng mạn nhìn đâu cũng thấy hoa đẹp người xinh nữa chứ, dù chắc trong lòng đang phân tâm. Tay máy của anh thật pro. Em rất thích. Thích cả seri bài về Chuyên ngữ nữa (hic, comment sai entry, kệ).

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình rất thích lên miền núi với bọn trẻ con, mọi người ới là gác công việc đi liền, không có gì phải phân tâm. Nói thật là mình chụp ảnh kém, nên áp dụng chiêu "chụp lia lịa", thể nào trăm voi cũng được bát nước sáo.
      Linh CNN chắc là dân chuyên ngữ rồi! Linh K15A phải không?

      Xóa
  3. Hi hi, em Linh ở chỗ chị Hường đây ạ, CNN K22. Ảnh anh chụp đẹp thật mà, góc nhìn rất đẹp, thấy được cả tình người trong đó. Không phải em nịnh anh đâu nhá, mà là ghen tị vì điều kiện sức khỏe nên chả có cơ hội được trải nghiệm như anh.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chào Linh K22, anh nhận ra rồi. Hôm trước cứ tưởng cậu Linh K15 ở cùng phòng nội trú CNN.
      Ừ đúng là vùng cao khí hậu khắc nghiệt hơn dưới xuôi, mùa này rất lạnh và ẩm ướt, phải có sức khỏe tốt mới đi được. Em cứ vào đây "cổ vũ" cho bọn anh nhé!

      Xóa
    2. Em vẫn theo sát từng bước chân các anh đi mà.

      Xóa