Vào blog Bọ Lập, đọc được bài viết về nhà thơ Hải Kỳ, có đoạn thế này: "có những người tiếng tăm chẳng có bao nhiêu nhưng người trong nghề rất nể phục, ai từng biết tác phẩm của họ đều đinh ninh đó là người thực tài. Hải Kỳ thuộc loại này. Nếu hỏi 10 người Hải Kỳ là ai, cầm chắc 9 người không biết, người còn lại may ra mới biết anh là nhà thơ. Nếu hỏi kĩ hơn Hải Kỳ có tập thơ nào, cầm chắc người đó cũng chẳng nhớ."
Mình đã thuộc vào số 9 người. Bây giờ thì mình đã biết Hải Kỳ là ai. Là người đã viết những dòng này:
Biết là nhớ cũng bằng không
Tôi ra cửa biển ngồi trông cánh buồm
Tôi rơi vào cuối ngọn nồm
Em rơi vào cuối nỗi buồn của tôi
(Tôi ra cửa biển)
Cảm ơn nhà thơ Hải Kỳ. Xin vĩnh biệt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét