Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011

Vết thương chiến tranh

Mình mê cờ tướng, gần như là nghiện món này. 10 năm trước, khi làm việc ở Moscow, không tìm được người chơi cùng, bèn đăng ký vào trang vietson.com để chơi cờ tướng online, những lúc rảnh. Cũng có thể vào trang xiangqi.com và một số trang khác, nhưng ở đó phần đông là người Tàu, không thích như ở vietson, có thể vừa chơi vừa chat với người Việt mình bằng tiếng Việt (thì cũng là chút niềm vui nho nhỏ cho người Việt xa xứ). Trang này do một nhóm người Việt bên Mỹ lập ra, lúc đó còn sơ khai và ít members lắm. Vào đó thấy phần lớn là người Việt ở Mỹ-Canada, còn lại ở Việt nam, ở châu Âu, châu Á cũng có, nhưng ít.

Nhớ có lần đánh cờ với một vị, chắc ở Mỹ. Họ hỏi mình người nước nào. Nói: - Việt nam. – Việt Cộng hả? – Không, người Việt nhưng không Cộng. – Thế giờ làm gì? – Làm ở Moscow (Russia). – Oh, thế thì mày là Việt Cộng rồi! – Sao bạn nghĩ vậy? – Việt cộng mới đi làm cho LX! Sao mày không đi làm ở Pháp, Mỹ? – Vì tôi học ở Nga, thạo tiếng Nga, nên làm cho công ty Nga cũng tốt. – Mày học ở Nga mà còn bảo không phải VC à? Đ. mẹ thằng VC!

Choáng!
Mặc dù mình biết ở Mỹ có còn nhiều người Việt mang nặng mối thù với chế độ cộng sản Việt nam, nhưng gặp phải vị này cuồng tín quá, bạ ai cũng chửi. Mà ngay nước Nga lúc đó không còn là nước cộng sản từ lâu rồi. Chẳng lẽ họ không biết.

Mình vẫn cố gắng giải thích:
– Bạn nhầm rồi. Không phải người Việt nào cũng là cộng sản. Hơn thế không phải người cộng sản nào cũng xấu. Có người cộng sản cơ hội, cũng có người cộng sản chân chính, bình dân mà (trong bụng nghĩ: ông nội tao là Đảng viên ĐCSVN đấy, mà 80 tuổi vẫn phải đi cày – theo nghĩa đen nhé; bố tao cũng là Đảng viên ĐCSVN đấy, mà cả đời làm công chức liêm khiết, đến 60 tuổi về hưu vẫn chỉ có cái giường đôi ghép từ 2 cái giường đơn; họ có ăn cướp gì của nhà mày đâu!!!).

Chẳng ăn nhằm gì! Gặp phải tay Chí Phèo!
– Đ. mẹ cả lũ VC chúng mày!

Sốc!
Bó tay.com! Signed out!

Giờ kể lại chuyện này để thấy rằng chiến tranh đã đi qua từ rất lâu, hơn 1/3 thế kỷ, vậy mà đâu đó những vết thương lòng vẫn còn rỉ máu. Đất nước thống nhất rồi, mà sao lòng người chưa hợp. Dù không phải Việt kiều ai ai cũng nặng hận thù như vị kia, nhưng trong lòng nhiều người, rất nhiều là khác, hẳn vẫn còn e dè, cảnh giác với cộng sản. Họ e sợ là phải, bởi ngay người Việt nam trên đất nước Việt nam cũng không có được những quyền cơ bản nhất, chỉ còn biết nhẫn nhục làm việc, đóng thuế và lo trả những món nợ khổng lồ của Nhà nước (đến đời con đời cháu chúng ta có trả nổi không?). Làm sao có được niềm tin, khi mà lời nói chẳng đi đôi với việc làm?

Không thể phủ nhận những thay đổi lớn lao của đất nước trong mấy chục năm qua. Nhưng chừng đó là chưa đủ. Chừng đó là quá ít! Hơn 1/3 thế kỷ hòa bình, thời gian đó đủ lâu để không ai, dù mặt dày đến mấy, có thể trơ trẽn nói rằng nước ta nghèo là bởi chiến tranh. Thời gian đó đủ lâu để những Singapore, Malaysia, Thailand, Hàn quốc, những láng giềng nghèo gần như chúng ta, trở thành Rồng, thành Hổ. Còn chúng ta? Nếu không có những khoản vay, nếu không bán tống bán tháo tài nguyên (dầu, than, bauxite...) thì có được vẻ hào nhoáng bề ngoài như hôm nay?

Cho nên bây giờ nếu bị vị kia chửi như thế một lần nữa thì mình không còn choáng, không còn sốc.

Chỉ BUỒN !

4 nhận xét:

  1. Nếu Tuấn mà đang làm việc trong hệ thống nhà nước thì không chỉ có "buồn" thôi đâu, sẽ có rất nhiều tâm trạng khác nữa như " chán và nản " chẳng hạn, Quan tâm nhiều đến chính trị sẽ rất mệt mỏi và nhanh thành "ông già" lắm đấy .

    Trả lờiXóa
  2. Rất đồng ý với bạn. Cảm ơn đã chia sẻ nhé. Mong là mình chỉ "chín chắn" thôi chứ không (chưa) thành "ông già".

    Trả lờiXóa
  3. Hì hì, nói thêm chút là vì tớ sợ phải "chán và nản" nên nhất quyết không đi làm trong quốc doanh. Có ít ăn ít vậy. Sau này có kiết quá thì chạy xe ôm đỡ. Vẫn ấn tượng với mấy bác xích lô Sài Gòn: sáng - cafe, đọc báo an ninh CGH, chạy mấy cuốc cật lực, chiều - nhậu với bạn, tối - nằm ôm vợ, đời thảnh thơi nhẹ như không, chẳng lo chóng già, hi hi.

    Trả lờiXóa
  4. Hay quá, khách không ghi tên mà chủ quán vẫn nhận ra. Suốt mấy năm học cấp I,II mình chỉ mơ ước được làm người bán sách thôi (Để được đọc sách suốt ngày mà không phải mua hay mượn), cô bán sách ở " Hiệu sách Nhân Dân Gang Thép" chỗ Đường Tròn đã từng là thần tượng của mình trong nhiều năm lắm đấy...

    Trả lờiXóa