Thứ Ba, 16 tháng 10, 2012

Bố tôi (2)

Tối qua gọi điện nói chuyện với bố. Ông đang ở quê. Hơn năm nay, ông bà tôi trong quê già yếu, mà ở quê neo người, con cháu cứ dần dần đi học đi làm ở xa hết, nên bố tôi thường xuyên về quê trông nom chăm sóc các cụ gần trăm tuổi. Mỗi tháng ông chỉ ra Hà Nội vài ngày thăm vợ con, các cháu, và họp chi bộ, rồi lại tất tả lên xe khách đi gần 300 km về quê.

- Vừa rồi bố có xem thời sự không?
- (im lặng) Thì mọi chuyện vẫn thế thôi mà.
Giọng ông có vẻ cam chịu, pha chút gì như băn khoăn, ngường ngượng.
- Thế đầu tháng tới bố có ra Hà Nội không?
- Có chứ.
Tôi biết là ông vẫn tham gia sinh hoạt chi bộ vào ngày mùng 3 hàng tháng, không bỏ một buổi nào. Tôi chỉ không hiểu ông thấy gì hay ho ở những buổi họp đó.
- Bố vẫn đi họp chi bộ à? Ngay cả khi đảng của bố bỏ qua, bao che cho những kẻ vi phạm kỷ luật đảng?
- Vừa rồi nghe nói họ định kỷ luật một đồng chí trong BCT, là ai thế hả con?
- Bố không biết thật sao?

Tôi sốc, giận sôi lên, vội chào bố rồi cúp máy.
Việc của đảng, bố là đảng viên, sao lại hỏi tôi? Mà đảng có giấu nhân dân những việc bê bối thì cứ giấu, nhưng sao lại giấu cả các đồng chí của mình? Dân ta bây giờ ai chẳng biết những kẻ mà ai cũng biết là ai đấy. Sao bố tôi lại không được biết! Một đảng viên gần 40 năm tuổi đảng như bố tôi, cả đời đi làm một công chức bình thường, khiêm nhường, trong sạch, đến lúc về hưu gia tài cũng chỉ có cái xe đạp cà tàng! Một đảng viên tuyệt đối tin tưởng vào lý tưởng đẹp đẽ của đảng, khi không phản biện được những lý lẽ của anh em tôi, thì vẫn khăng khăng: "Đảng sẽ nhận ra khuyết điểm! Đảng sẽ thay đổi!". Một người chưa bao giờ bỏ các buổi sinh hoạt đảng (con trai tôi sinh ngày 3 tháng 8, thường phải tổ chức sinh nhật sang ngày khác, nếu không ông nội sẽ vắng mặt vì bận họp chi bộ). Một người sẵn sàng mặc áo rách, nhưng chưa bao giờ chậm đóng đảng phí, chưa bao giờ đọc các thứ báo chí mà người ta gọi là "lề trái" và đảng cấm ông đọc. Một người không bao giờ từ chối các công việc chi bộ giao cho, từ đi phát báo, vận động bà con dân phố, cho đến tổ chức Trung thu cho các cháu thiếu nhi ... Một người như bố tôi phải có quyền được biết đích danh đồng chí nào của ông đã vi phạm kỷ luật của tổ chức, đã phản lại lòng tin của những đảng viên như ông, tuy không có chức quyền, nhưng tận tụy và trung thành với sự nghiệp của đảng. Thế mà bố tôi đã và sẽ không biết được sự thật nhớp nhúa đó.

Chẳng ai mong chờ gì ác quỷ bỗng dưng trở thành thiên thần, nhưng trong những ngày qua, hẳn nhiều người vẫn hy vọng vào hai chữ Liêm Sỉ. Niềm hy vọng cuối cùng của họ đã bị đánh cắp, bị chà đạp không thương tiếc. Lòng tin là cái thứ mất rồi không lấy lại được, như bát nước đã đổ đi.

Tôi không dám nói cho bố biết những điều tôi nghĩ, tôi biết, vì không muốn bố buồn và đau lòng. Bố đã già. Nhưng các con tôi sẽ phải biết tất cả, để chúng có thể tự lựa chọn cho mình cuộc sống mà chúng muốn, một cuộc sống tích cực và tốt đẹp hơn.

- Bố tôi (1)