Thứ Tư, 28 tháng 9, 2011

Thầy Tuấn

Hạnh Thảo (gửi cho HAT blog)

Thầy Tuấn dạy Văn, thầy có cái cổ dài ơi là dài mà gầy ơi là gầy. Mỗi khi thầy giảng bài cái cục “quả táo” ở cổ thầy nó cứ chạy lên chạy xuống theo nhịp lời nói, mình cứ nhìn theo nó, chóng cả mặt, quên cả nghe thầy đang giảng cái gì. Lúc thầy cao hứng thì khổ thân các bạn ngồi ở dãy bàn đầu, có mà đội nón hay mặc áo mưa cũng không ăn thua gì…J
Một lần thầy bắt các bạn lên bảng đặt câu. Thành ‘con’ bị gọi. Gọi Thành xong, thầy ung dung đi vòng quanh lớp. Thành nhỏ con nhưng dáng đi lên bảng thật hùng dũng – chắc nghĩ được trong đầu rồi đây, khác hẳn vẻ rụt rè không tự tin thường ngày. Hai câu chóng vánh hiện ra dưới nét chữ xiêu vẹo của Thành (bảng không có dòng kẻ như trong vở):

       -  Tuấn hát hay. Tuấn học giỏi.

Không có gì đặc biệt – câu cũng thường thôi, mà cái bạn Tuấn ấy cũng thường thôi, học giỏi thì có nhưng mà hát hay thì …chưa chắc ạ… Mình đang lan man nghĩ thì một tiếng quát giật bắn người từ dưới lớp:
        -  A! thằng này láo! Thằng này láo! Đi xuống phòng Hiệu trưởng ngay!
Cả lớp ngơ ngác, rồi nhanh chóng hiểu ra – thầy cũng tên là Tuấn. Hức hức… không dám cười to, vừa buồn cười vừa sợ.

Thành ‘con’ cũng đành ra khỏi lớp, thầy lững thững đi sau, để lại khoảng trống sau lưng là cả lớp im phăng phắc, rồi khi thầy khuất sau cánh cửa lớp là 1 trận cười vỡ òa ra không kìm hãm được.
Mấy phút sau, Thành lao như tên bắn về chỗ ngồi im. Nghe báo cáo nhanh thì nó chạy trước rồi trốn vào gầm cầu thang (lớp mình là lớp cuối cùng trên tầng 2, phòng Hiệu trưởng ở tầng 1, dưới chân lớp mình), chờ thầy xuống tầng, đi về phía phòng Hiệu trưởng là nó vọt ngược lên cầu thang chạy về lớp.

Cả lớp lại ngồi im. Đau tim quá!
Khoảng 10 phút sau, thầy về lớp. Đến lượt thầy ngơ ngác nhìn khắp lớp, không chỗ nào trống cả. Mặt đứa nào cũng nghiêm túc như đứa nào. Thế là thế nào nhỉ? Cái thằng láo toét vừa viết tên mình lên bảng là thằng nào nhỉ? Thôi bó tay, dạy tiếp vậy…

Cả lớp thở phào….
-----------------------------------------
HAT
Thành con giờ là sĩ quan quân đội, công tác ở Thành đội Thái Nguyên.
Thầy Tuấn chắc về hưu lâu rồi, có ai biết tin về thầy không? Mình nhớ thầy có con là thằng Quế trạc tuổi bọn mình, một thằng nghịch phá hơn quỷ sứ, chơi đáo thần sầu. Các thầy cô cứ nhắc đến nó là thở dài: “con nhà giáo …”. Giờ nó làm gì nhỉ?
P/s: có bạn nói thầy Tuấn mất rồi. :(

Bài liên quan:
- Trường Độc Lập (Gang thép Thái Nguyên)
- Cô Thành dạy Sinh
- Bài thực hành hoá duy nhất

1 nhận xét:

  1. Mấy hôm nữa gặp Thành con tớ sẽ hỏi xem nó định trêu tớ hay trêu thầy Tuấn. Thầy Tuấn không thích hát, thầy thích uống rượu và đọc thơ. Tớ thì chắc chắn hát không hay rồi. Ở trường thứ 2 hàng tuần chào cờ hát quốc ca tớ chỉ mấp máy môi, còn vào lớp đầu giờ quản ca Thu có bắt nhịp cho hát thì tớ lại giả vờ bận rộn việc gì đó. Tóm lại là kiểu gì Thành con cũng phải xuống phòng Hiệu trưởng ngay.

    Trả lờiXóa