Thứ Sáu, 28 tháng 10, 2011

Vé đi tuổi thơ

 
Ngà voi mới gửi email cho tớ bài viết này. Hay thật! Rất nhiều chi tiết, rất nhiều hình ảnh sinh động về tuổi thơ, mà có lẽ nhiều người trong chúng ta đã quên. Và cũng đầy xúc cảm! 
Ngà đặt tựa là "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ", theo như tên cuốn sách tuyệt vời của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Nhưng để thể hiện sự tôn trọng bản quyền của tác giả "Kính Vạn Hoa", cũng là một cuốn sách rất hay về tuổi học trò, tớ xin phép rút gọn tựa đề lại là Vé Đi Tuổi Thơ. (HAT)


Thu Ngà (gửi cho HAT blog)
Hình minh họa - internet
Tựa đề - HAT



Chào các bạn! Mình là Ngà. Mình vẫn từng tự hào vì được thầy Tuất đặt tên cho, một cái tên dài ngoẵng “Ngà Voi Sừng Tê Tê” sau đó thì ngắn dần còn lại cái tên Ngà Voi. Đến lúc chia tay cấp hai trong lưu bút của các bạn lại còn bị biến thể thành Voi Con, rồi Voi Còi nữa chứ. Bây giờ khi đã già rồi tớ còn có cái tên nữa là Ngà Béo. Đồng nghiệp hay gọi tớ là Ngà Họa để phân biệt với một cô Ngà khác trong trường.

Khi còn là nhóc con, tớ thân với Kiều Nga và có lẽ là người làm phiền Kiều Nga nhiều nhất. Có thời gian hai đứa đi học về với nhau, tớ nhớ trên đoạn đường về đến gần nhà cậu, thằng cu Nguyên - em Nga - ngày ấy còn ngọng líu lô cứ nhìn thấy các chị là kêu ầm lên “Ngà Voi-Vòi Nga, Ngà Voi-Vòi Nga”. Rồi tớ còn hay ăn chực cơm nhà Kiều Nga nữa, tớ vẫn còn nhớ món muối vừng của bố Nga làm, phải nói là  “ngon-lạ”. Ngày ấy cả hai đứa nhóc không biết bố Nga làm muối vừng cách nào mà ngon thế. Thi thoảng tớ còn được ngủ lại nhà Nga, cả bọn chơi chán trên đống gạch xây nhà, ngồi ngắm trời đêm chuyện trò chán chê rồi mới đi ngủ. Cám ơn cô bạn đã im lặng giữ bí mật vì tớ đã gây “thiệt hại” ra chiếu của Nga. Hehe ^^. Vẫn nhớ cái hàng rào dâm bụt cắt xén cẩn thận của nhà cậu, cả Nguyệt em gái cậu nữa… Cậu dạo này thế nào nhỉ mình cứ hình dung ra một Kiều Nga giống diễn viên Lan Hương (vợ Đỗ Kỉ) vì ngày xưa Nga có mái tóc quăn và bồng bềnh lắm cơ. Ngày ấy, tớ còn hay hờn dỗi cậu suốt và hình như vì thế mình xa nhau thì phải.

Lạ ghê, mình nhớ lại tất cả các thầy cô mình đã học cấp một cấp hai đều có tên vần “T” cả. Lớp ba, mình học cô Tính, lớp bốn học thầy Tuất, rồi lớp Năm cô Tĩnh, lớp 6 cô Tứ… Bắt đầu từ lớp bốn bọn mình được gom lại từ các lớp khác nhau và được thầy Tuất chủ nhiệm. Phòng học lớp mình mới tinh và cực rộng, thi thoảng mình được mượn xe đạp của mẹ đi học, cho xe vào cuối lớp mà vẫn còn chỗ để chơi nhảy ngựa, chơi đá cầu thoải mái. Lớp mình và lớp cô Thắm bên cạnh còn rất ganh nhau về thành tích nữa cơ, nhưng có lẽ lớp mình ngày ấy “đỉnh” nhất rồi, vì thầy Tuất tâm huyết với nghề lắm.

Một kỉ niệm đặc biệt là giờ sinh hoạt của lớp mình, thầy chỉ ngồi tham dự thường là Thanh “đen” hay Hồ Tuấn lên bảng cầm phấn ghi tên ba tổ rồi đợi tổ trưởng báo cáo công tội của từng nhóc một. Bên ưu được cộng một điểm, lớp trưởng gạch một gạch vào cột ưu. Nếu có khuyết điểm, thì gạch một cái vào bên khuyết, rồi sau đó là sự đấu tố của các tổ với nhau. Mình nhớ sao ngày ấy Dũng “chó” nó nhiệt tình tố bạn thế, cái gì nó cũng biết, lỗi của đứa nào nó cũng nhớ, mà nó cũng hay có ý kiến nhất. Nào là bạn nói bậy, nào là không quàng khăn đỏ, nào là quên trực nhật, nào là đi học muộn… Thế là cứ phải trừ điểm. Thầy Tuất có sáng kiến làm ba cái cờ luân lưu, màu đỏ, xanh, vàng cho lớp. Tổ nào nhiều điểm tốt không có lỗi được giữ cờ đỏ, tổ nào ít lỗi thì giữ cờ xanh, tổ bét phải cầm cờ vàng suốt tuần sau. Tớ ngồi bàn đầu với Dũng phải cầm cờ về có hôm quên mất phải chạy về nhà lấy, lấy ngay chứ không tuần sau lại bị trừ điểm quên cờ thì chết dở.

Ngày ấy, bàn ghế lớp mình mới và đẹp lắm, mỗi lần thầy vào lớp cả lớp phải đứng lên chào thầy. Thầy yêu cầu, phải đứng dứt khoát và nghiêm như nhà binh. Lần nào cũng phải nhắc nhở, thầy còn nói sẽ phải nhờ người cắm kim xuống dưới ghế để mỗi lần lớp trưởng chỉ cần hô một câu là cả lớp bị kim đâm vào mông mới đứng đều lên được. Thầy nói thế nhưng thầy chẳng cười gì cả làm mình cứ tin là thật đấy. Ngày đó, bọn mình còn có trò cắn chắt, bạn Quyên rất hay mang thóc nếp rang đi cho bọn mình ăn trong giờ ra chơi rồi nhằn vỏ đầy ra lớp bị thầy cấm, nhưng cũng có lần thầy tham gia vui vẻ, thầy còn đùa lũ con gái là lũ chuột nhắt… Bây giờ cái mùi vị thóc nếp rang ngày ấy đã đi về đâu rồi nhỉ?

Chữ thầy rất cứng cáp và đẹp, thầy viết trên bảng chữ đều tăm tắp. Bọn mình cứ lấy chữ thầy làm mẫu để so sánh với các cô khác và thấy thầy mình cái gì cũng nhất! Học thầy có 1 năm mà bọn mình thần tượng thầy ghê, mình còn nhớ thầy có bàn tay đẹp lắm, các ngón dài nuột như tay các cô. Nhưng công nhận thầy ném phấn cực chuẩn, đứa nào nói chuyện lập tức bị ăn mẩu phấn ngay hehe ^^. Ngày ấy, học sinh bọn mình được mua quần áo viện trợ, là mấy cái áo mút không rõ nước nào sản xuất. Mình giơ mỏi cả tay để đăng kí mua nhưng thầy lại dành suất cho các bạn ở đồi Độc Lập. Mình vẫn còn ức đến bây giờ. Híc híc …

Lên lớp năm, bọn mình đổi lớp ra cuối dãy sát với vườn rau, cũng tăng gia trồng rau, để làm quỹ lớp. Mình còn được phân công tưới rau theo lịch trực nhật thì phải, buổi chiều sau giờ học xách cái gáo cán dài từ nhà đến trường để tưới rau. Ngày ấy, lao động là chuyện thường. Ngày học nửa buổi còn đi chơi nửa buổi, mà ngày ấy ngày dài hơn bây giờ thì phải chúng mình chơi bời nhiều lắm, chứ con cái chúng mình bây giờ chẳng được thế, suốt ngày học và cấm cung ở nhà hoặc đi đâu thì có bố mẹ áp tải, nghĩ cũng thương chúng nó thật. Bọn con gái chúng tớ, còn phải ra chợ Dốc Hanh bán su hào, đậu đũa, khi đến mùa thu hoạch, bán không hết cả bọn sáng kiến mang về bắt phụ huynh mua rồi trả tiền cho lớp, bố tớ chê su hào già thế, mà tớ vẫn thấy su hào lớp mình ngon.

Hồi lớp năm, lớp mình có mấy bạn cao vổng lên, là Tâm, Loan, Phúc, Thanh “kều” còn lại  mấy đứa lại bé tí tẹo Yến, Hoàn, Lệ, Doãn Thu .... Và mình còn nhớ Bảo Hoa có đôi mắt đẹp thế. Hải “hon” cũng vậy. Mình vẫn nhớ mắt của hai đứa mỗi đứa đẹp một kiểu, mắt Bảo Hoa tròn màu nâu và lông mi cong vút, mắt Hải “hon” thì có hàng lông mi dày đen nhánh. Nó chớp nhẹ như cánh bướm đỏng đảnh đậu trên cánh hoa (không biết sau này ông xã cậu có nhìn thấy như tớ cảm nhận không). Nhỏ Lan chân dài và có chiếc răng khểnh khi nó cười trông xinh lắm… Phúc “kèn” thì lúc nào cũng bụ bẫm mình nhớ khuôn mặt tròn và trắng trẻo như em bé của cậu. Hôm trước gọi điện cho cậu, mình hỏi thăm cậu chắc cậu vẫn còn vẻ đẹp như Thúy Vân đấy chứ. Thảo “béo” có cái áo màu xanh chấm bi đẹp ơi là đẹp. Hình như Vân “loe” có nhiệm vụ giữ thước cho cô giáo thì phải. Nó như con trai, luôn chạy qua ba bốn bậc tam cấp một lúc và lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, khi thì rủ bọn mình về nhà nó ăn vụng đá trong tủ lạnh, khi thì chạy ù xuống bếp ăn tập thể gần trường xin cơm cháy vào giờ ra chơi… Sao mười  lăm phút ra chơi lại làm được nhiều việc thế nhỉ??? Một lần mình đang chạy trong giờ ra chơi còn bạn Yến thì lại nghịch thước của cô giáo vướng vào chân của mình làm gãy thước, sau đó cô giáo Tĩnh bắt mình phải đền thước cho lớp. Mình lấy đâu ra thước trả cho cô bây giờ, thế là căng thẳng mất hai ba ngày liền, rồi quyết định lấy một thanh dát giường của mẹ mang đi nộp. Cô không dùng được. May quá lớp trưởng Thanh “đen” xung phong mang cho cô một cái thước khác rõ đẹp, bào nhẵn cẩn thận. Bây giờ mình vẫn không chắc là mình có lỗi khi làm gẫy thước của cô không…???

Mình nhớ có lần, bọn mình còn được thám hiểm trong địa đạo trong khu Đồi Độc Lập nữa, cứ đi suốt từ đầu này lên tới đầu kia của địa đạo. Vừa lò dò trong địa đạo tối om vừa sợ, may mà không có rắn rết gì cả. Đoàn này do Hiền “xì” và Vân “loe” dẫn bọn mình đi, thú vị ra phết. Không biết nhóm thám hiểm ấy còn những ai nữa nhỉ? Mình nhớ tổ trưởng Tâm mẫn cán hay kiểm tra bài lúc đầu giờ học, hôm ấy đến lượt mình đọc thơ mình quên một chữ thôi mà bạn ấy cứ khẳng định là mình vẫn không thuộc bài. Mình cay cực kì luôn đấy, đến tận bây giờ vẫn còn cú. Mình còn ngồi cùng bàn với Tâm và Yến, phía trước là bàn của Lan, sau lưng là bàn của Hà “ chày”, mình nhớ bạn ấy luôn có khuôn mặt rất nhăn nhó, hình như đã đau khổ vì tình yêu từ năm lớp năm rồi hay sao ấy. Hồ Tuấn và Sĩ Tuấn cũng cùng tổ mình. Sĩ Tuấn nổi tiếng là ăn diện quần loe áo chim cò sành điệu, nhưng dáng thì gầy lòng khòng và ra vẻ một tay anh chị lắm. 
Ngày ấy bọn con gái chúng tớ còn được cô Tĩnh dạy múa để đi thi văn nghệ. Điệu múa dân tộc bát và đũa gõ vào nhau lanh canh (giỏi thế!). Chẳng nhớ lớp mình có đoạt giải gì không? Bạn nào còn nhớ nhỉ? Cô chủ nhiệm có một cái cặp to và nặng ơi là nặng. Cô xách cặp vẹo cả lưng đi xuống lớp, mình cứ thắc mắc không biết cô đựng gì trong ấy nhỉ? Bọn mình hay đến nhà cô chơi lắm! Cả những ngày thường và tết, một lần đến chơi nhà cô rồi ghé vào cả một trường học gần đó, rồi bĩu môi chê bai trường đấy, làm cho bọn học sinh trường í tức lắm (bây giờ là đánh nhau luôn rồi đấy!). Đi bộ đến nhà cô xa ơi là xa mà vẫn thích. Lang thang suốt ngày thế mà hồi ấy phụ huynh không có ý kiến gì nhỉ? Một lần nhân ngày 20-11, bọn mình đi chơi thông tầm hết nhà cô này đến nhà cô khác, bạn Thắng đói quá, bọn con gái xót xa còn cho nó ăn khế mới chết chứ. Không biết sau đấy nó có bị đau dạ dày không nữa. Cô Tĩnh rất quý Nga, cô còn nói cô với mẹ Nga là hai chị em nữa cơ. Còn mình lười học môn của cô nên chắc cô ghét.

Mẹ mình làm cùng phòng với bố của Hồ Tuấn, các cụ biết nhau nên mình mới được học thêm cùng nhóm với Tuấn, Phúc, Thanh ở nhà Thanh “đen”, mình học ẹ hơn các bạn nhiều. Có lần mất điện phải học cả bài bằng đèn dầu nữa, chín giờ tối mới tan học mình phải đi cả một đoạn đường dài về nhà, trời thì tối đen như mực, mình cứ phải chờ có xe đẹp của ai đi qua là chạy theo họ cho có người đi cùng để đỡ sợ đấy, vì đường về um tùm toàn tre, gốc thì đen kịt, lân tinh ở gốc tre sáng lập lòe thấy ớn luôn :).

Ngày đó nhỏ Lan là “tiểu thương” bán thuốc lá ở ngoài đường Tròn. Nhỏ có nhiều tiền lẻ, nên hay rủ mình ăn quà. Mình thì làm gì có tiền, rồi cũng bị đến tai mẹ mình, mình bị mẹ mắng. Mình biết là tên Tuấn đã kể chuyện cho bố hắn nghe, bố hắn lại nói cho mẹ mình để mẹ mình dạy dỗ con gái đây. Một lần mình phải đi mua củi với bố mẹ gặp mẹ tên Tuấn đi mua một mình. Tên Tuấn vẫn được đi học bình thường, rồi hắn luôn được mặc áo trắng bốp đi học, chắc mẹ hắn chu đáo và chăm chút hắn lắm chứ ngày ấy nhiều khó khăn, bọn con gái toàn mặc thừa lại đồ của mẹ thôi.

Bọn mình còn là những người đầu tiên góp phần xây dựng công viên đường tròn đấy, nào là trồng cây xanh trồng cỏ trong công viên. Hôm này lên Thái Nguyên, Tuấn nhớ chở các bạn ra đó xem nó đẹp thế nào nhé, ở đấy bán kem cốc đầu tiên của khu Gang Thép. Buồn cười quá, kem được cho ra bát ăn cơm. Rồi húp xùm xụp chứ làm gì có thìa lịch sự như bây giờ. Mấy cái cầu trượt bằng xi măng, mấy cái đu quay bằng thép là những vật văn minh đầu tiên bọn nhóc chúng mình được tiếp xúc. Không biết bây giờ nó có còn không?

Gần 30 năm xa Thái Nguyên mình luôn mơ về nơi ấy, ngôi nhà nhỏ của tuổi thơ mình. Giấc mơ nào cũng mơ thấy được trèo cây trong vườn hái quả chín, lạ thế! Một lần vào hiệu sách mình bị cuốn hút ngay bởi cuốn sách “Cho tôi một vé đi tuổi thơ” của Nguyễn Nhật Ánh, hi vọng ông ấy có cách để về tuổi thơ thật hoặc gợi lại những cảm xúc hồi thơ bé của chúng mình (già rồi mà vẫn còn ngây thơ thế!). Mình rất yêu cuốn sách ấy, nhất là cái tên thật ấn tượng. Cảm ơn Tuấn nhé, đã cho tôi một vé đi tuổi thơ. Nhờ cảm xúc khi đọc bài của các bạn mà mình cũng muốn góp chút hồi ức mà mình rất nâng niu vào các bài viết về Thái Nguyên trên blog của Tuấn.

Lại thầm ước bao giờ cho đến ngày xưa!

(Ngà voi)

15 nhận xét:

  1. Mình phục NGà voi cả nón rồi, bạn nhớ thật là kỹ và tỉ mỉ. Công viên mà ngày xưa bọn mình trồng cây bây giờ vẫn còn chỉ có điều còn lại khoảng một nửa, thay vào đấy là một nhà văn hoá của khu Gang thép rất hoành tráng ,Rạp chiếu phim ngoài trời ngày ấy ầm ĩ đông như kiến cỏ mỗi khi có phim hay, thì bây giờ bỏ không hoài.Hôm nào gặp mặt để thoả nỗi ao ước mình sẽ chiêu đãi bạn một buổi đi cầu trượt và ngồi đu quay tẹt tèn ten nhé

    Trả lờiXóa
  2. Phúc và Bình mất danh hiệu 'trí nhớ tốt nhất' rồi!

    Nhóm Hanoi Saigon cần lên kế hoạch sẵn để hôm đó đi chơi được nhiều nhé, trong điều kiện thời gian eo hẹp.
    Theo tớ phải chạy xe lên thăm thành phố, phải thăm đường tròn + công viên + rạp ngoài trời. Có ai muốn về thăm xóm cũ người cũ không ...
    Đăng ký đi để tớ lên kế hoạch.

    Trả lờiXóa
  3. Đọc bài viết của Ngà thấy nhớ nhà quá, Nga cũng thường có nhiều giấc mơ về nhà mình, về thời thơ ấu... Ngà nhớ giỏi quá, đặc biệt là từng chi tiết nhỏ, thời gian nữa, mọi thứ cứ như mới đâu đó của ngày hôm qua...

    Trả lờiXóa
  4. Công nhận với Ngà là tớ ít phải làm việc nhà, học là chính. Còn vụ áo trắng bốp thì hehe ... hồi đó bố mẹ được phân phối mảnh vải màu nào là cả nhà mặc áo màu đó. Tớ nhớ năm lớp 6,7 mẹ được chia một nửa mảnh vải ca-rô xanh trắng, cắt tằn tiện cả phần mép vải có hoa thì vừa đủ 2 cái áo sơ mi cho tớ. Hơi xấu hổ mà vẫn phải mặc, cứ như là không bao giờ thay áo!

    Trả lờiXóa
  5. Công nhận là Ngà nhớ giỏi. Nhưng công bằng mà nói thì Ngà viết giỏi thì đúng hơn. Ngà viết rất hay. (Đừng tự ái nhé vì mình biết đây là cảm xúc thật của bạn)
    Công viên thì Ngà ơi chỉ còn có vài cây pama, một vòng đu nhỏ và cái đu quay thú thôi (có hôm mình và Thái Sơn khi đợi lũ bạn đến dã ngắm rất kỹ và cùng nhận xét thế. À còn đồi thông, cây cằn cỗi nhưng may mà vẫn còn (mình còn nhớ hồi lớp 6 đi trồng cây khi mình , Thanh kều, Nguyên già trồng được một cây ngẩng lên thì đã hết cây để trồng, thế là 3 đứa trồng được có 1 cây)
    Khi học trong trường có hai lần cắm trại (không phải trại hè theo xưởng, mà sinh hoạt hè thì Ngà và Tâm Tạ không tham gia vì sinh hoạt theo xây lắp rồi), một lần hồi lớp 4 ở sân gửi xe của rạp ngoài trời và một lần lớp 6 ở đồi cây các cụ ở gần mì Ba Lan, có ai còn nhớ không?
    Còn Thầy Tuất thì chắc là thầy giáo có ấn tượng nhất của bọn mình rồi.
    Có lẽ với các bạn đi xa thì tuổi thơ chắc luôn được nhớ về, chứ như mình chưa bao giờ xa nhà quá hai tuần thì khác... (mình giờ vẫn ở trên đất của nhà bố mẹ mà) Nhưng bạn bè thì mình không bao giờ quên và luôn có nhu cầu gặp gỡ, vì thế nên nhiều bạn bảo sao mình nhớ thế...
    Thôi lan man, khéo lại lạc đề.
    Hẹn gặp lại Ngà và các bạn.

    Trả lờiXóa
  6. À quên, hình như là hồi lớp 4 mỗi ngày bình điểm một lần rồi cuối tuần cộng thì phải? (vì mình là người phải ghi điểm của các tổ mà), các bạn có ai nhớ rõ không, nếu không hôm này sẽ nhờ thầy Tuất nhớ hộ vậy.

    Trả lờiXóa
  7. Công viên Đường Tròn ngày xưa thì chỉ nho nhỏ ở chân đồi Còi, bây giờ mở rộng ra phía trên lưng đồi. Chục năm trước đi ngang, tớ thấy có nhà gì như Nhà Văn hóa xây trên cao. Đỉnh đồi vẫn có nhiều thông, nhưng không chắc là thông do tụi mình trồng.
    Hôm tới tớ sẽ đưa cậu và cả nhóm đi một tua quanh Gang Thép.

    Trả lờiXóa
  8. Nga Voi lam to lai suyt khoc roi. Hom nay tu nhien khong go duoc tieng Viet, ma khong co`m khong duoc. Hen ngay mai nhe.

    Trả lờiXóa
  9. Chắc chắn là thông do tụi mình tham gia trồng (mình vẫn thường xuyên theo dõi nó lớn lên mà), còn "cái nhà gì" đó là nhà văn hóa công nhân Gang Thép (được xây trên phần đất trước tụi mình đã đi dự lễ khởi công xây dựng nhà văn hóa thiếu nhi và trồng thông đó)

    Trả lờiXóa
  10. @Thảo: ngày mai lên cty, gõ được tiếng Việt chắc còm của Thảo ngập tràn nơi nơi, còn dài hơn cả bài của Ngà nữa. Mắt bao nhiêu nước vô còm bấy nhiêu mà :).

    Nếu gõ tiếng Việt không được thì xem unikey hay vietkey có conflic với chương trình nào đang chạy thì tắt nó đi. Nếu dùng GoogleChrome thì thường phải chạy unikey hoặc vietkey trước khi khởi động Chrome thì mới gõ tiếng Việt được. Tốt nhất là tải trình duyệt Firefox về dùng rất tiện lợi.

    Trả lờiXóa
  11. @Phúc: thế thì thông trên Đồi Còi phải to lắm rồi, hơn 30 năm còn gì. Tại Phúc bảo cây cằn cỗi tớ nghĩ người ta trồng lại sau này.

    Trả lờiXóa
  12. @Tuấn: Hừ... lại lấy compa chọc tôi hả? Quê rồi nha!

    Trả lờiXóa
  13. Ngà nhắc nhiều kỷ niệm chi tiết thế. Hồi cả lớp trồng rau mình cũng chuyên là đứa xung phong mua rau của lớp mặc dù nhà mình có cả một vườn rau to đùng. Nhớ có lần thu hoạch rau muống, cô Tĩnh bảo "rau này non quá, về nhà không phải....", mình cướp lời cô "không phải rửa đúng không cô?", bị cô lườm "không phải nhặt lại, chứ còn phải rửa kỹ đấy nhé". Hehe cái tội lanh chanh.

    Mình cũng luôn được chọn đi biểu diễn văn nghệ, múa hát ì xèo. Cũng chẳng nhớ có được giải gì không, vì hình như giải thưởng chẳng quan trọng gì, với chúng mình được lên sân khấu múa hát nhảy nhót là khoái rồi. Hôm ấy cô Tĩnh còn mang theo mấy viên phấn viết bảng màu đỏ, thế là má chúng mình đứa nào cũng hồng rực, cứ tưởng tượng mình xinh được lên mấy lần.

    Ngà còn nhớ chi tiết bạn nào mặc áo màu gì. Ừ, thì hồi đấy ai chẳng nghèo, con cái đi học có 2 cái áo thay đổi chứ mấy. Mình nhớ nhất cái áo caro xanh của bạn Hồ Tuấn, ô trắng, ô xanh, bị các bạn lén viết tên chế cặp đôi lên một trong các ô trắng đằng sau lưng. Bạn Hà chày lại có 2 cái áo caro màu vàng. Vì có 2 cái áo giống nhau nên 2 bạn ấy hầu như mặc thay đổi suốt tuần. Bọn mình lén gọi các bạn ấy là "mặc áo cả năm" :))

    Còn chuyện vào địa đạo cũng làm mình khiếp mãi. Địa đạo tối hù, ẩm ướt toàn mùi đất ngai ngái. Nhưng sợ nhất là đi được một đoạn, chúng nó lại dọa "rắn kìa!". Tối quá, chúng nó lấy cái lốp xe đạp cũ đốt lên, báo hại khi ra được khỏi địa đạo thì mặt mũi, quần áo đứa nào cũng lem nhem, nhất là 2 lỗ mũi hít khói đen sì trông buồn cười không chịu nổi. Lần ấy về mình suýt bị bà nội đánh đòn...

    Còn nhiều chuyện quá mà sợ Tuấn kiện dài hơn entry chính:))

    Cám ơn các bạn, hẹn gặp lại nhau...

    Trả lờiXóa
  14. Tuấn ơi, ba đứa mình trồng được một cây mà lại không biết họ chặt đi trồng lại là sao? Tại đất cằn quá nên cây không lớn được đấy.
    Còn tiết mục múa chén đũa thì mình cũng chả biết có được giải hay không nhưng mình nhớ là cô Tĩnh phải vận động mãi bà nội Giao bầu mới cho Giao cắt tóc ngắn để đội múa đều tóc ngắn như nhau, sau đó Giao lại để tóc dài đến mãi sau về Hà Nội mới lại cắt tóc ngắn và có dạo Giao còn cắt ngắn như Tâm bây giờ
    Thôi viết thế thôi không lại sợ dài quá!

    Trả lờiXóa