Thứ Hai, 5 tháng 12, 2011

Sống Thật Chậm: Gió có cuốn đi?

Bạn thân mến,
Đôi khi tôi nghĩ những việc chúng ta muốn làm giống như Don Quixote đánh nhau với cối xay gió. Càng làm càng thấy nhiều việc quá làm không xuể. Ở đâu đó luôn còn những em bé thiệt thòi mà chúng ta không vươn tay tới được. Nhưng nếu nghĩ rằng cứ nâng đỡ được một mầm non là thêm một cơ hội để có một cây xanh vâm váp, thì những động thái dù nhỏ nhất cũng không bao giờ là vô ích.
Bạn có tin:
-         Sợi dây chun buộc tóc cũng là thứ xa xỉ với cô giáo vùng cao. Khi sống trên đỉnh núi cách huyện lỵ vài chục cây số, một sợi dây chun để cô giáo chải đầu buộc tóc cho bé cũng là thứ không dễ kiếm. Cô giáo trẻ ở Lao Chải tâm sự với tôi rằng cô muốn hàng sáng buộc tóc giúp các bé gái nội trú ở trường, nhưng kiếm những sợi dây vải nhỏ (chứ không dám nghĩ đến dây chun) để buộc tóc cho các con là vấn đề nan giải.
 -         Một hộp kim chỉ có thể tạo nên sự khác biệt. Lúc tôi đề nghị lần tới gửi đến trường một hộp kim chỉ để các cô giúp các bé nội trú vá víu lại quần áo khi cần thiết, cô giáo ở Lao Chải mắt sáng lên nhưng vẫn cười bẽn lẽn: “Cái gì ở đây chúng em cũng cần chị ạ, nhưng cái gì cũng xin thì ngại quá.”
 -         Các em bé ở MG Pa Cheo không được đi đại tiện ở trường vì không có nước dội nhà vệ sinh. Các thầy cô nói các bé đã được dặn đi đại tiện ở nhà, đến trường chỉ được tiểu tiện thôi. Tôi cắc cớ hỏi: “Làm sao cấm chúng được, nhỡ đến lớp mới buồn đi ị thì sao?” Thầy giáo cười buồn: “Thì phải ra ngoài bụi thôi chị, chứ trong nhà vệ sinh thì không có nước để dội còn mất vệ sinh chung hơn.” Bạn nghĩ lũ trẻ sẽ làm gì với tay của chúng sau khi loay hoay ngoài bụi? Tôi không dám tưởng tượng xa hơn nữa… Ý định góp với dự án thuốc tẩy giun cho trẻ nghe thật thiếu thực tế ở đây.
Trộm nghĩ, sự giúp đỡ không nhất thiết lúc nào cũng phải là tiền bạc (thứ mà có vẻ ai trong chúng ta cũng thiếu) Nếu mỗi người chúng ta chịu khó nghĩ về các em như con như em của mình, ta sẽ thấy ngay việc mình có thể giúp được nằm trong tầm tay.
Có một điều càng đi tôi càng cảm nhận rõ rệt hơn: nhìn qua thì tất cả các trường đều thiếu thốn như nhau, nhưng nhìn kỹ thì cái khó của mỗi trường lại khác nhau, không trường nào giống với trường nào. Ví dụ: vì vị trí cheo leo, cách trở của mình, trường nội trú dân nuôi và trường mầm non ở Lao Chải cần tất cả những thứ vật dụng hàng ngày cho các cháu, từ những thứ nhỏ nhoi vặt vãnh nhất nhưng nơi đây lại có tạm đủ nước dùng; MG Pa Cheo thì đang cần lắm một nguồn nước sạch để phục vụ nhu cầu tối thiểu cho các bé…
Mong rằng sẽ có nhiều bàn tay góp vào để dự án “Cơm có thịt” có thể mang thêm những hỗ trợ khác đến cho bé mỗi lần các anh các chị đi gắp thịt cho các con. Cũng mong các anh chị trong dự án sẽ cung cấp thêm nhiều thông tin cụ thể và chi tiết về nhu cầu của từng điểm trường để mọi người dễ dàng chung sức hơn. Tôi biết yêu cầu này thoạt nghe thì đơn giản nhưng sẽ đặt thêm sự nặng nề lên cái gánh vốn đã nặng trên vai các anh các chị.
Qua chuyến đi vừa rồi, tôi thấy mình thật may mắn được gặp gỡ và đi chung một con đường với những con người này: người thì mặc đám cưới con gần kề, tất tả đi lo từng tấm chăn, manh áo kịp mang lên cho các cháu trước khi mùa đông thực sự ập đến; người thì gửi con ở nhà cho người thân hoặc đứa lớn trông nom đứa bé để cả bố và mẹ lên đường – những cuộc điện thoại để dặn con nhớ khóa cửa buổi tối, nhớ lấy quần áo trong máy giặt ra phơi nghe ấm áp lạ lùng; người thì có một cha một con thôi cũng vẫn dặn con đi xe buýt của trường thêm ngày nữa rồi bố sẽ về; người thì dẫu phải đi suốt đêm cho kịp việc sáng hôm sau ở Hà Nội vẫn nhẫn nại khảo sát nốt những điểm trường cuối cùng khi trời đã tối mịt… Cầu cho các anh chị chân cứng đá mềm, đừng bao giờ ngã lòng để các cháu có được điểm tựa và để những người ủng hộ giữ vững niềm tin.
Liệu nỗ lực và tấm lòng của mọi người rồi có bị “gió cuốn đi”? Tôi muốn tin rằng sẽ không như vậy, muốn tin rằng ngược lại, thiện ý của chúng ta như những ngọn gió nhỏ sẽ góp thành bão lớn, thổi bay sự vô cảm, lãnh đạm trong trái tim con người./.

Loạt bài này đến đây là hết rồi. Tôi dự định sẽ quay lại với các bé ngay khi có thể. Hẹn bạn lúc nào làm được gì mới sẽ viết tiếp về chủ đề này bạn nhé. Cảm ơn bạn đã dành thời gian đọc, mỉm cười và rơi nước mắt cùng tôi.

(HAT) - Xin cảm ơn tác giả - blogger Sống Thật Chậm - về loạt bài thật xúc động và sâu sắc này. Mong sao Sống Thật Chậm sớm có những chuyến đi mới, những bài viết mới về chủ đề này, để có thể làm tan chảy (phần nào) tảng băng vô cảm trong tâm hồn chúng ta.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét