Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011

Con đường đi làm

(Thu Ngà - gửi HAT blog)

Bài này mình viết vì muốn chia sẻ với Lana khi ngắm chiếc giầy của bạn ấy đi khi đi làm bằng xe bus, trên blog của bạn ấy, an ủi bạn 1 câu “Thương lắm guốc hồng ơi” (thật ra là giầy hồng).

Dạo này trên blog của Tuấn yên lặng quá, sau loạt bài "những tấm lòng thơ thảo" của bạn thì tớ cảm thấy bài viết của tớ trở nên nhạt toét, tớ ngại không dám gửi nhờ Tuấn post thêm. Rồi lại vào trang blog của Lana, thấy bạn ấy đáng yêu quá. Tớ lại gửi bài này…hì hì ^^. Nó còn là hậu kì của con đường đến trường  đấy.

Hôm nay đi làm sớm, ngõ vắng, phi xe ra khỏi nhà, còn nghe rõ tiếng lốp xe nghiến lên vạch giảm tốc : “sập sập sập sập”… Hòa mình vào con đường Lạc Long Quân thênh thang, trời mưa lất phất, gió se lạnh thổi hiu hiu. Qua đến hồ Tây, vẫn thấy rất dễ chịu, chứ mấy hôm bão vừa rồi với khổ người giống như chị Siu của mình mà vẫn cảm thấy muốn nhấc lên nhẹ nhàng như đang trong điệu Valse xoay …

Đang nghênh ngáo muốn tìm hàng xôi để đề phòng cơn hạ đường huyết vào cuối tiết 3, bỗng giật mình phải phanh gấp vì một con xế hộp từ chiều ngược quanh đầu với đường cua quá rộng ép mình vào sát vỉa hè. Dừng lại định cho nó một cái nguýt dài trách móc thì nhìn thấy ở cửa kính sau có biển chữ “xe mới lái xin thông cảm”. Vượt ngoài lên ngắm chủ nhân nó 1 cái. Một công dân kiểu mẫu, đầu rẽ ngôi bóng mượt đang đánh vật với cái vô lăng, hai tay quay tít mà cái xe vẫn hờn dỗi nằm lì trên đường một góc 30 độ với vỉa hè. ( thôi cho qua đi). Đến hàng xôi… bà bán xôi tay đưa xôi, tay thu tiền, miệng nói “của cháu đây”! hì hì tác dụng phụ của khẩu trang bịt mặt… Một bà chưa đến năm mươi xưng cô với một bà gần năm mươi… vẫn thấy thích… 

Đi tiếp. Tay phanh, tay ga, lạng, lách, nhịp nhàng qua được chợ Bưởi, dòng sông Tô lịch sử vẫn "nồng nàn tỏa hương" như muốn nhắn nhủ “tôi vẫn sống thoi thóp đây”… Đi từ tốn như một người Hà Nội thanh lịch vì sắp đến ngã tư, bỗng “Réo” phía bên phải một xe máy biển 37 tạt phải, chưa hoàn hồn thì một cái sượt trái biển 35 nữa, húc ngang một con biển 88. Phanh làm việc liên tục… đến giữa ngã tư các con xe tứ phía bắt đầu gầm gừ vờn nhau. Vài phụ huynh đèo con ngược chiều quay xe vuông góc với đường mình đi, con wave 37 lúc trước tức khí cạch cạch vào số định chặn đường, vị phụ huynh nọ lạnh lùng dấn ga tiến lên chiếm 30 phân đường thì cũng mắc lại. Mình đành lách sau hai con dê qua cầu ấy mà đi trước, để lại sau lưng lũ dê hung hăng mắc sừng vào nhau và một trận tắc đường tiềm ẩn. Tăng ga bù cho thời gian vừa rồi, khi đèn xanh phía trước còn tám giây, cố lên nhanh, bỗng lại giật mình phanh gấp: một chiếc xe đi trước, chủ nhân của nó bỗng đâu ngửa người ra yên xe, duỗi thẳng cẳng (cứ tưởng một loại bệnh mới gì đấy), xe chòng chành mãi mất khoảng năm giây chủ nhân nó mới móc được trong túi quần bò ra cái điện thoại đưa lên miệng sành điệu “A nô…”. Bó tay.com. Đầu đường bên kia bước chân của các chú áo vàng đã rậm rịch tiến ra giữa đường, thôi lại phanh lại cho nó lành. Con wave biển 37 lúc  nãy đã thoát hiểm lại sượt vèo lên mũi xe mình chặn mất 30 phân đường còn thông thoáng phía trước, ngắm kĩ được cả chiếc dép tông mòn vẹt của chủ nhân nó. Né sang một bên kẻo nó lại kéo tuột mình đi khi đèn đỏ còn một hai giây nữa thì chết…. 

Qua ngã tư, liếc vào gương chiếu hậu một bác ô tô buýt khủng đang lừ lừ tiến tới. Bác tài giỏi thật! Xe gần quay ngang với mặt đường mà bác ấy vẫn cho nó lướt sầm sập được. Kinh nghiệm đầy mình đành tăng ga vọt ra giữa đường, trả đường vào bến cho bác ấy. Có lần tớ rụt rè nhường đường áp sát vào vỉa hè bị bác ấy điên tiết phóng qua xịt vào mặt tớ một đống khói đen kịt tối tăm cả mặt mũi. Đến chỗ rẽ trái vào trường mình, rón rén xi nhan trước dòng người cuồn cuộn đổ ngược chiều. Mọi khi mình phải bóp còi inh ỏi mới đánh thức được những con ngựa sắt đang say tốc độ phóng sầm sập ấy choàng tỉnh mà nhường đường… Nhưng hôm nay mới sáng sớm thế này chưa muốn còi làm gì, đang phân vân thì một mợ đèo con đi học quyết định xé gió phi vượt lên sang đường. Mình thấm thía câu “ đường hà nội, ta cứ đi họ sẽ tránh mình” … Chắc vì có con nhỏ nên người ta cũng ưu tiên, dòng người rẽ ra cho mợ ấy đi. Mình bám theo cũng nhanh như mợ ấy, đến sát vỉa hè lại phanh dúi dụi. Cũng lại một mợ phụ huynh đèo con đi sát phía trong đường vẫn lướt lên như tia chớp không chịu nhún nhường. Các vị phụ huynh mẫn cán cũng muốn chớp ít thời gian quý báu buổi sáng làm nhiều việc…

Rẽ vào cổng trường, đang ngại ngần làm sao mà lách được vào tới cổng trường qua lớp lớp phụ huynh đưa con đi học dầy đặc này, thì may quá gặp cô bán căng tin trường mình “siêu năng động”. Cô ấy mồm quát “dẹp cho cô giáo vào lớp nào”, đồng thời tay bẻ ghi đông xe của các phụ huynh rồi tự động bắt bánh trước của họ mở đường giúp tớ thoát thân với lòng biết ơn cô bé… Phóng vào trường lòng phơi phới, vẫn kịp giải quyết gói xôi sáng. Miệng lẩm nhẩm hát “ vật vã trở về, vật vã ra đi”… (xin lỗi nhạc sĩ Phú Quang)

4 nhận xét:

  1. Ôi, người Hà Nội đi xe giỏi thật đấy!. Mình đã có lần mượn xe ga đi ra khỏi TP lúc 5h chiều rồi..., xe lạ, đường lạ mà vẫn phải chạy theo đúng tốc độ người Hà Nội ... Ra khỏi cầu Chương Dương mới biết ... mình vẫn sống

    Trả lờiXóa
  2. Người Hà Nội không chỉ giỏi đi xe đâu bạn ơi! Còn nhiều thứ giỏi lắm, thậm chí là giỏi nhất luôn! Mình hỏi ý kiến một số người đã đi nhiều nơi trên đất nước VN thì đa số họ đều cho rằng thành phố tốt nhất ở VN hiện nay là Đà Nẵng, kế đó là Nha Trang.

    Trả lờiXóa
  3. Cảm động quá, Lana cảm ơn bạn Ngà rất nhiều, mà không chỉ cảm ơn đâu, đọc xong bài này Lana tự nhiên nghĩ nhất định phải gặp bạn Ngà cơ, mời bạn Ngà một ly cà phê vì "thương lắm guốc hồng ơi" :)

    Bạn quý ơi, Lana nghe bạn tả đi xe máy thế này thì nghĩ Lana guốc hồng leo lên xe buýt còn sướng hơn rồi.

    Trả lờiXóa
  4. Ngà ơi , sáng nào đi làm cũng vận dụng trí thông minh tối đa vậy à, mà trông Ngà cũng rất trẻ trung nên chị bán xôi mới gọi nhầm đấy. Đúng là người HN rất năng động và nhạy bén, mọi lúc mọi nơi, đọc bài của Ngà mình cũng đã hiểu vì sao mà bệnh Tim mạch ở nước mình tiếp tục gia tăng...,mới chỉ dọc thôi mà Ng đã thấy hồi hộp rồi Ngà ạ

    Trả lờiXóa